80s toys - Atari. I still have
Bà xã mua được

Bà xã mua được

Tác giả: Nại Lương Ngư

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326705

Bình chọn: 8.00/10/670 lượt.

và Trần Cương. Cô cố gắng khiến cho lời nói của cô nhẹ nhàng, nước chảy mây trôi một chút. Cô không muốn khiến cho cậu của mình nghĩ rằng cô còn không bỏ được đoạn tình cảm này. Chuyện tình cảm, sợ nhất chính là hai chữ miễn cưỡng. Việc của cô và thằng nhóc cứng đầu, cô muốn tự mình xử lý, cũng không hy vọng trưởng bối trong nhà sẽ tham dự vào. Về phần đứa bé này, từ giây phút cô và thằng nhóc cứng đầu chia tay, cũng đã không còn nửa xu quan hệ gì với hắn nữa rồi.

Chương 44: Khó Chịu

Trần Chung nghe xong những lời Từ Lan nói thì chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung cảm giác hiện giờ, đó chính là trợn mắt há mồm. Chỉ đơn giản như thế thôi sao? Con bé này sẽ không chỉ dùng mấy câu nói đơn giản như vậy để thuật lời đoạn tình cảm này của mình chứ? Sơ lược lại cả một loạt chuyện từ khi quen biết đến mến nhau rồi ở chung như vậy không khỏi quá hời hợt rồi. Nếu như, nó thực sự không thèm để ý giống như đang biểu hiện ra bây giờ thì quầng thâm nơi đáy mắt của nó, còn có khuôn mặt thon gầy đến gần như không còn huyết sắc thì phải giải thích như thế nào đây?

“Bé con à, con nói Trần Cương đi rồi? Vậy hắn đi chỗ nào? Bây giờ con mang thai, bất kể hắn có thái độ như thế nào thì chuyện này cũng phải do hai người các con cùng nhau gánh vác. Đứa nhỏ này là do hai người các con cùng nhau tạo ra. Hắn nhất định phải ra mặt cùng con giải quyết chuyện này mới được.” Thái độ của Trần Chung trước giờ chưa từng cứng rắn đến vậy. Nhưng đổi thành một bậc cha mẹ nào trong cả thiên hạ nào nghe được chuyện tình cảm của con mình như vậy cũng sẽ có thái độ như thế cả thôi. Đối với Trần Chung mà nói, Từ Lan chính là con gái của ông. Ông nhất định phải tìm được người đàn ông không chịu trách nhiệm đó.

“Cậu ạ, không phải là con không muốn tìm mà là con tìm không được. Con trừ biết chuyện anh ấy đang làm ở công ty bảo an, trừ biết số điện thoại di động mà anh ấy nói cho con biết thì bất cứ phương thức liên lạc nào khác con đều không có. Con cũng đã đi tìm chủ nhà của căn phòng mà chúng con ở chung ban đầu kia rồi nhưng mà chủ cho thuê nhà cũng chỉ biết được một cái mã số và bản photocopy của thẻ căn cước mà thôi. Nhưng sau đó con tìm đến địa chỉ ghi trên thẻ căn cước thì người ở đó nói căn bản không biết ai tên là Trần Cương cả. Cho nên, con nghĩ rằng, có lẽ tất cả những tin tức con biết về Trần Cương đều là giả cả.”

“Con bé này… Con bé này, con bảo cậu phải nói với con làm sao bây giờ hả? Con đi học bao nhiêu năm như vậy mà sao lại có thể dưới tình huống không biết đi đâu, ở đâu, dễ dàng nói chuyện yêu đương với một người đàn ông xa lạ vậy hả? Yêu đương không thôi thì cũng bỏ đi, nhưng mà còn ở chung với nhau. Mà thôi, ở chung thì cũng ở chung rồi, nhưng mà sao giờ lại còn mang thai chứ? Con bây giờ, con bây giờ thì phải làm thế nào đây? Ba của đứa nhỏ không thấy đâu, đén lúc đó sinh ra rồi, làm sao con đăng kí hộ khẩu được hả? Con muốn cho con của mình không có hộ khẩu hay sao?”

Từ Lan không ngờ việc này sẽ liên quan đến chuyện đăng ký hộ khẩu sau này. Khi quyết định muốn sinh hạ đứa nhỏ, cô chỉ suy nghĩ đến những chuyện tốt đẹp, hơn nữa cô còn chưa có đăng kí kết hôn, nếu không có chuyện của đứa bé thì làm gì nghĩ đến những chuyện vụn vặt đó chứ.

“Hơn nữa, bé Lan à, những lời con vừa mới nói, con cảm thấy nếu cậu nói lại cho ba mẹ của con nghe, bọn họ sẽ phản ứng như thế nào? Bọn họ đã đặt bao nhiêu kỳ vọng vào con, con có biết không? Hôm nay còn làm ra chuyện như vậy còn không phải đã phụ lòng bọn họ hay sao.” Vốn là Trần Chung cũng không muốn nói những lời nặng nề như vậy, nhưng nghĩ đến con bé này hẳn nhiên qua loa như vậy, cái gì cũng không biết lại có thể ở chung với một người đàn ông thì ông liền giận đến không kiềm được. Con bé này không còn biết đến tự trọng nữa hay sao?

Từ Lan cúi đầu, một tiếng cũng không dám nói. Cô có cái gì để có thể phản bác lại đây? Trần Cương thực sự chính là mối tình đầu của cô. Bao nhiêu năm nay, cô đối với chuyện tình cảm vẫn luôn rất thận trọng, cho đến giờ cũng không phải là một nữ sinh nhẹ nhàng nhưng không biết vì sao, lần đầu tiên cô nhìn thấy Trần Cương thì trong lòng lại lặp đi lặp lại một câu nói: “Từ Lan, duyên phận của ngươi đến rồi. Từ Lan, đây chính là chân mệnh thiên tử của ngươi.”

Trong đoạn thời gian ở chung kia, cô chân chính biến thành một người con gái mù quáng vì tình, cả ngày chỉ muốn được ở cùng một chỗ với Trần Cương, làm gì còn nghĩ được đến chuyện đi thăm dò hộ khẩu của Trần Cương nữa chứ. Hơn nữa, đoạn thời gian đó, điện thoại của Trần Cương đều mở máy 24/24, lúc cô muốn tìm anh thì lúc nào cũng đều có thể tìm được. Đặc biệt là sau khi bắt đầu ở chung, hai người bọn họ trừ đi học đi làm việc của mình thì bình thường đều như hình với bóng, cô còn tâm trí đâu mà đi làm chuyện thừa thãi, hỏi phương thức liên lạc khác của anh làm gì.

“Ai~~ con bé này, con cẩn thận suy nghĩ lại một chút đi, không cần phải nóng đầu mà ra một quyết định trọng đại như vậy. Đứa bé này có sinh hay không, con và ba mẹ con phải thương lượng lại với nhau mới được.” Trần Chung cũng thích trẻ con