XtGem Forum catalog
Bà xã, anh vô cùng cưng chiều em!

Bà xã, anh vô cùng cưng chiều em!

Tác giả: Lâm Ái Dĩnh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323354

Bình chọn: 9.00/10/335 lượt.

i đi là chuyện gì?” Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt nói.

“Em nói nhưng anh phải đồng ý với em.”

Hạ Tịch Nguyệt nhìn anh, muốn Âu Dương Thụy cam kết.

“Em không nói làm sao anh có thể đồng ý?”

Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cười, biết cô đang chơi chữ.

“Em mặc kệ, em muốn anh đồng ý cho em.”

Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy giở trò trẻ con nói.

“Được được, anh đồng ý với em được chưa? Được rồi em nói đi.”

Lấy được đồng ý của Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt liền nói: “A Tây mới mở trung tâm dạy vũ đạo ở thành phố A, em muốn đi làm, có được không?”

Nghe thấy Hạ Tịch Nguyệt lại nhắc đến tên của Cổ Tây, nét mặt Âu Dương Thụy thay đổi: “Không được, đi làm chỗ nào cũng được, nhưng chỗ cậu ta thì không được. Còn nữa đừng có gọi A Tây như thế nữa, anh không muốn nghe.”

Âu Dương Thụy lạnh giọng mà nói.

‘Hảo tiểu tử, nhanh như vậy đã hạ thủ rồi, muốn bắt cóc vợ của Âu Dương Thụy tôi à, nên luyện thêm mấy năm nữa đi.”

“Tại sao không thể, em muốn đi. Còn gọi A Tây thì sao chứ, tại sao anh không cho phép em gọi? Anh ngày này không cho phép em làm cái này ngày kia cấm cản em cái kia, em không phải là chim hoàng yến nuôi trong lồng để tùy anh định đoạt.”

BÀ XÃ, ANH VÔ CÙNG CƯNG CHIỀU EM! – P2 (135)

Thấy Âu Dương Thụy không đồng ý hơn nữa còn nói cô như thế Hạ Tịch Nguyệt không nhịn được rống lên.

“Anh nói không thể là không thể, không có tại sao.” Âu Dương Thụy bá đạo nói.

‘Tên kia vừa nhìn là biết rắm tâm, chẳng lẽ muốn tự mình nói vợi vợ mình sao?”

“Cái gì? Anh…anh bá đạo, anh không hiểu chuyện, em không thèm để ý đến anh nữa.”

Hạ Tịch Nguyệt tức giận Âu Dương Thụy không chịu nói lí. Mà Âu Dương Thụy không hề có ý nhượng bộ cô cho nên không dỗ cô nữa. Đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn hai người chiến tranh lạnh.

Ngày hôm sau Âu Dương Thụy mặt lạnh lẽo đi làm có thể nói cả đêm anh không hề ngủ.

Công ty cả ngày hôm nay như bị bao phủ bởi một tầng địa ngục. Ai cũng không dám nói cái gì bởi vì mọi người vào phòng Tổng giám đốc đều cảm giác được lãnh khí từ Âu Dương Thụy.

Lãnh Hiên nhìn Âu Dương Thụy như vậy cũng biết chắc là do phu nhân làm chuyện gì chọc tổng giám đốc tức giận rồi. Bởi vì trên thế giới này duy nhất chỉ có Hạ Tịch Nguyệt mới làm ảnh hưởng đến cảm xúc của Âu Dương Thụy.

Buổi tối Âu Dương Thụy tan việc về nhà, vừa vào cửa đáng lí ra Hạ Tịch Nguyệt sẽ ra đón anh nhưng cũng không thấy đâu khiến anh càng giận thêm.

Mà vì tối qua Âu Dương Thụy không đồng ý nên Hạ Tịch Nguyệt cũng tức giận. Hậu quả là Hạ Tịch Nguyệt và anh chia phòng ngủ. Âu Dương Thụy mới tắm xong ra ngoài đã thấy Hạ Tịch Nguyệt ôm chăn, anh không hiểu hỏi:

“Em đang làm gì đó?”

“Em cảm thấy giữa hai chúng ta cần yên tĩnh một chút, cho nên em muốn ra phòng khách ngủ.”

Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy nói nghiêm túc.

Nghe được Hạ Tịch Nguyệt lời nói, Âu Dương Thụy cảm giác lòng của mình đều muốn nổ tung, một tay vứt bỏ chăn trong tay Hạ Tịch Nguyệt, tức giận quát:

“Là ai cho em quyền làm như vậy, vì tối hôm qua anh không cho em đi tới chỗ cái tên Cổ Tây kia làm cho nên em chia phòng ngủ với anh phải không. Em và hắn ta rốt cuộc có quan hệ gì, đáng để em làm như thế với chồng em sao?” Âu Dương Thụy tức giận cho nên mới nói như thế. Nói xong Âu Dương Thụy liền hối hận, mà Hạ Tịch Nguyệt nghe những lời vũ nhục của anh lập tức òa khóc.

“Âu Dương Thụy anh thật quá đáng.” Nói xong Hạ Tịch Nguyệt liền chạy ra ngoài. Âu Dương Thụy tự biết đuối lí lập tức đuổi theo cô đến phòng khách thì bị khóa trái cửa để anh ở ngoài.

BÀ XÃ, ANH VÔ CÙNG CƯNG CHIỀU EM! – P2 (136)

Hạ Tịch Nguyệt nằm lỳ trên giường không ngừng khóc thút thít. Âu Dương Thụy nghe tiếng khóc của cô, tim anh đau đớn không dứt. Anh đập cửa: “Vợ ơi anh sai rồi, em mở cửa cho anh đi. Anh biết lỗi của anh rồi, anh không nên nói những lời đó, anh vì nóng nảy nên mới nói như thế, vợ ơi, em tha thứ cho anh một lần này đi. Trước hết mở của ra có được không?”

“Anh tránh ra, em không muốn nhìn thấy anh.”

Hạ Tịch Nguyệt nằm lỳ trên giường kêu gào.

Cô khóc một hồi lâu nghe ở bên ngoài không có âm thanh thì càng giận hơn, trong miệng mắng: “Âu Dương Thụy anh là đồ khốn kiếp. Bảo anh đi thì anh đi hay sao, bình thường sao không thấy anh nghe em nói câu nào, nên nghe không nghe, không nên nghe thì lại nghe, Âu Dương Thụy anh là đồ đáng ghét nhất. Hừ…”

“Vợ ơi, anh là tên khốn kiếp đến dỗ em đây.”

Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cười nói, thì ra anh đi lấy chìa khóa dự bị.

“Anh tới đây làm gì?”

Âu Dương Thụy ôm lấy cô nói: “Còn không phải là vì nô tài làm lão phật gia giận cho nên cố ý tới xin lão phật gia tha thứ cho nô tài sao?” Hạ Tịch Nguyệt cố nén cười nhìn Âu Dương Thụy nói.

“Hừ, không có thành ý.”

Thấy Hạ Tịch Nguyệt còn đang tức giận, Âu Dương Thụy đứng lên nói:

“Xem ra không còn cách nào nữa, đành dùng tuyệt chiêu. Khụ khụ khụ…”

Âu Dương Thụy cất giọng hả: “Có ba con gấu ở cùng một chỗ, gấu ba gấu mẹ và gấu con, gấu ba mập mạp, gấu mẹ thon thả, gấu con thật đáng yêu, từng ngày sống bên nhau.”

Âu Dương Thụy vừa múa vừa hát cho Hạ Tịch Ngu