
yệt nghe. Vì để vợ tha thứ cho mình, Âu Dương Thụy liều mạng. Trước kia Hạ Tịch Nguyệt có cầu xin anh nhảy anh sống chết cũng không chịu làm.
Hạ Tịch Nguyệt nhìn bộ dạng khôi hài của anh không nhịn được nữa bật cười ha hả:
“Ha ha ha ha ~.”
Hạ Tịch Nguyệt cười nghiêng ngả trên giường, Âu Dương Thụy thấy cô cười biết mình đã thành công một nửa. Âu Dương Thụy đi tới trước mặt cô: “Vợ ơi không giận anh nữa chứ?”
“Hừ, ai nói em không giận, anh đừng cho là một ca khúc có thể dỗ em.”
Hạ Tịch Nguyệt quệt mồm bất mãn nói.
“Vậy anh cho em đi làm.”
Âu Dương Thụy nhịn đau mà nói.
‘Anh nghĩ lấy tình yêu của anh dành cho cô, cô nhất nhất định sẽ không bị Cổ Tây mê hoặc’
Thấy Âu Dương Thụy đáp ứng yêu cầu của mình, Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc, hỏi ngược lại anh:
BÀ XÃ, ANH VÔ CÙNG CƯNG CHIỀU EM! – P2 (137)
“Thật?”
“Nhưng anh có một yêu cầu em phải đồng ý.”
Mặc dù để cô đi làm Âu Dương Thụy miễn cưỡng, nhưng vẫn có thể tìm chúc phúc lợi của mình.
“Hừ, biết ngay anh không dễ dàng đồng ý như vậy. Được rồi anh nói đi.”
“Anh muốn em về sau không gọi cậu ta là A Tây nữa, em phải gọi tên đầy đủ của cậu ta.”
“Âu Dương Thụy anh phát sốt à?” Hạ Tịch Nguyệt nói xong đưa tay lên sờ trán anh.
“Anh không sốt, anh bình thường, anh không muốn em gọi cậu ta là A Tây, cậu ta gọi em là A Nguyệt, giống như quan hệ hai người rất thân mật, anh hết sức không thích.”
Âu Dương Thụy đỡ lấy tay Hạ Tịch Nguyệt, uất ức nói.
“Âu Dương Thụy anh ăn dấm chua quá mức rồi.”
“Anh mặc kệ, dù sao em đi làm thì phải đồng ý điều kiện này.”
Âu Dương Thụy giở tính trẻ con ra.
“Thật sự chỉ cần điều kiện này thôi sao?”
“Ừ, chỉ cần em vui vẻ là được.” Âu Dương Thụy cười trả lời.
‘Em vui vẻ là hạnh phúc lớn nhất của anh.’
Âu Dương Thụy cười nói.
“Anh ăn dấm quá rồi đấy? Em chỉ kêu tên thôi anh đã không chịu nổi, đã là quá khứ rồi.”
Hạ Tịch Nguyệt còn chưa xác định lấy tính khí bá đạo của Âu Dương Thụy như thế làm sao cô có thể đi làm cùng người khác phái.
“Cái này sao? Muốn xem biểu hiện buổi tối của em.”
Âu Dương Thụy dĩ nhiên không nguyện ý chuyện vợ mình đi bên cạnh người đàn ông khác, nói như vậy có chút khoa trương nhưng mà trong lòng anh nghĩ vậy. Bởi vì thật sự không muốn người khác làm ảnh hưởng đến tình cảm hai người. Vì sự hòa thuận của gia đình không thể làm khác hơn là lùi một bước trời cao biển rộng. Biết Âu Dương Thụy cố nhường nhịn mình Hạ Tịch Nguyệt rất cảm động, cô nằm trong ngực anh nói:
“Chồng ơi anh thật tốt. Nhưng em nghĩ việc học của em bị gián đoạn còn nhiều thứ cần học bổ sung, không có sức đi làm, hay là nên thôi đi.” Thật ra Hạ Tịch Nguyệt không muốn Âu Dương Thụy không vui. Nếu Âu Dương Thụy vì cô lui bước nhún nhường sao mình không thể vì anh lùi một bước.
Cổ Tây cùng Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt đương nhiên chọn Âu Dương Thụy. Chỉ thấy Âu Dương Thụy nở nụ cười phúc hắc, ôm cô nói:
“Vợ ơi không sao, về sau em muốn đi làm thì nói cho anh biết là được.”
‘Chuyện sau này ai biết được? Ha ha cả đời này em đừng mơ tưởng đi làm.’
Âu Dương Thụy cười nghĩ trong lòng.
Hôm sau Hạ Tịch Nguyệt hẹn Cổ Tây gặp ở quán café. Thấy Cổ Tây Hạ Tịch Nguyệt nói thẳng:
BÀ XÃ, ANH VÔ CÙNG CƯNG CHIỀU EM! – P2 (138)
“Cái đó, Cổ Tây thật xin lỗi, mình nghĩ mình không thể giúp cậu được, mình nghỉ học một đoạn thời gian rồi, còn nhiều khóa trình phải hoàn thành nên mình không có sức lực đi làm vũ sư được.”
“Không sao.”
Cổ Tây cầm ly cà phê lên uống một hớp, Hạ Tịch Nguyệt cự tuyệt thì Cổ Tây đã dự đoán trước rồi. Lấy tính bá đạo muốn giữ lấy của người đàn ông kia, làm sao có thể để vợ mình ở trước mặt tình địch được. chỉ là người đàn ông kia có thể khiến Hạ Tịch Nguyệt đổi ý gọi mình là Cổ Tây thì anh không ngờ được.
Ngày ấy, Cổ Tây cố ý trước mặt Âu Dương Thụy xưng hô như thế để cho Âu Dương Thụy để ý. Không ngờ người đàn ông kia lại có ảnh hưởng như thế với Hạ Tịch Nguyệt, Cổ Tây miên man nghĩ.
“Thật không sao, sao?”
Thấy Cổ Tây bình tĩnh như thế Hạ Tịch Nguyệt có chút không xác định.
“A Nguyệt không sao mà.”
“Không sao là tốt rồi, hại mình lo lắng nửa ngày.” Hạ Tịch Nguyệt yên tâm bưng cà phê lên uống.
Hai người trầm mặc một hồi, Cổ Tây đột nhiên hỏi:
“A Nguyệt nếu ban đầu mình không đi ra nước ngoài…cậu sẽ gả cho mình sao?”
Cổ Tây nghiêm túc hỏi.
“Sao lại hỏi cái này?” Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc.
“Không có gì, mình chỉ muốn biết một chút mà thôi. Cậu chỉ cần trả lời mình là được.”
Cổ Tây nhìn Hạ Tịch Nguyệt nói. “Có lẽ, mình cũng không biết. Lấy nếu ở đâu mà nhiều vậy” Hạ Tịch Nguyệt không chút để ý nói.
Không biết rằng câu nói của mình hôm nay sẽ mang bao nhiêu tai nạn sau này.
“Nếu Cổ Tây không rời đi, cô không biết Quan Hi Triết, cũng không xảy ra những chuyện sau này, nói không chừng cha mẹ còn khỏe mạnh nhưng sao có thể quen biết Âu Dương Thụy, cho nên nói không có nếu như.”
Chương 6: Hành trình Anh quốc ( dạ tiệc)
Hôm nay, Tây hộ pháp của Ám Dạ đóng ở Anh quốc, Tây Môn chat video với Âu Dương Thụy:
“Môn chủ, Peter Windsor vương tử điện hạ Anh quốc tối nay có mở một bữa tiệc sinh nhật, muốn mời ngài