
nói vậy nó lại ôm bụng cười tiếp, cười chảy cả nước mắt nước mũi. Bị nhỏ Hạnh chơi một vố đau điếng, Qúy ròm cau mày tính làm mặt giận nhưng cuối cùng không nhịn được, nó đành phì cười theo Tiểu Long.
– Hay! Hay! – Vừa cười Qúy ròm vừa gật gù – Ðã thế thì tôi khỏi truy tìm chiếc ba lô luôn! Ðể Hạnh và Tiểu Long muốn làm gì thì làm!
– Thôi mà, cho xin đi! – Nhỏ Hạnh níu tay Qúy ròm- Mới giỡn có chút xíu…
– A! – Nhỏ Hạnh chưa kịp năn nỉ hết câu đã bị tiếng reo của Tiểu Long làm cho ngưng bặt – Còn một hàng chữ phía trên nữa! Mấy bạn đọc thử xem nó nói gì kìa!
Vừa nói Tiểu Long vừa chỉ tay lên bảng quảng cáo. Qủa nhiên phía ter^n ba chữ “Where is he?” to tướng kia còn có thêm một hàng chữ li ti nữa. Khi nãy, mải lo khám phá cái “nhãn hiệu” “Where is he?” kỳ lạ kia nên Qúy ròm và nhỏ Hạnh chưa kịp nhìn đến hàng chữ nhỏ xíu phía trên. Bây giờ nghe Tiểu Long nhắc nhở, cả hai liền bước sát lại chỗ thân cây, kiễng chân trố mắt đọc. Biết trình độ tiếng Anh của mình còn kém, sau khi hăng hái “báo động”, Tiểu Long lui lại đứng thập thò phía sau chờ hai bạn “nghiên cứu”. Hàng chữ nhỏ phía trên cũng viết bằng tiếng Anh: “He asks you when you are not ready and doesn’t ask you when you are ready”. Nhỏ Hạnh không hổ danh là “pho từ điển sống”. Trong khi Qúy ròm còn đang mò mẫm từng chữ, nó đã lưu loát dịch ngay:
– “Ông ấy hỏi bạn khi bạn chưa sẵn sàng còn khi bạn đã sẵn sàng thì ông ấy lại không hỏi”!
Tiểu Long liếm mối:
– Ông ấy là ông nào vậy?
– Làm sao Hạnh biết được! Ðây chắc là một câu đố!
Qúy ròm thở dài:
– Ừ, đây là câu đố của nhóm Hải Âu dành cho tụi mình chứ chả phải là bảng quảng cáo gì sất!
– Ðố tiếng Việt không đố tự dưng lại đố bằng tiếng Anh!
Nghe Tiểu Long làu bàu, Qúy ròm nheo nheo mắt:
– Mày quên rằng nhóm hướng dẫn tham quan Hải Âu này tập hợp khá nhiều sinh viên khoa ngoại ngữ hay sao!
Tiểu Long quẹt mũi, bần thần:
– Nhưng đố vậy làm sao tụi mình giải được! Có trời mới biết ông ấy là ông nào!
Nhỏ Hạnh mỉm cười:
– Thì ông nào hỏi mình khi mình chưa sẵn sàng còn khi mình đã sẵn sàng thì ổng không chịu hỏi ấy!
Nhỏ Hạnh nói vừa dứt câu, Qúy ròm liền reo lên:
– A, tôi biết ông ấy là ông nào rồi!
Nhỏ Hạnh và Tiểu Long lập tức nín thở:
– Ông nào vậy?
Qúy ròm cười toe:
– Ông Tiểu Long chứ ông nào!
– Dẹp mày đi! – Tiểu Long nhăn nhó – Tao hỏi thật mà mày cứ cà rỡn!
– Tao cà rỡn hồi nào! – Qúy ròm làm mặt tỉnh – Chỉ có mày mới mắc cái tật “hỏi han không đúng lúc” chứ còn ai!
Tiểu Long khịt mũi:
– Nhưng dù có mắc cái tật đó tao cũng không thể là “ông ấy” trong câu đố này được!
Qúy ròm nheo mắt:
– Thế theo mày, ông ấy là ai?
Qúy ròm hỏi một câu qúa xá khó. Nó nghĩ chưa ra, nhỏ Hạnh cũng nghĩ chưa ra, Tiểu Long chưa uống thuốc tiên làm sao nghĩ ra được. Vì vậy, Tiểu Long cứ bứt tai:
– Ai nhỉ? Ai mà lại hỏi mình lúc mình chưa sẵn sàng, lạ thật!
Qúy ròm tủm tỉm:
– Hay là ba mày?
Tiểu Long thật thà:
– Ba tao đi làm suốt ngày, tối về mệt, ăn cơm xong là ba tao đi nằm ngay nên ít có thì giờ hỏi chuyện tao lắm! Thỉnh thoảng ba tao có hỏi thì tao vẫn trả lời được.
– Hay là anh Tuấn anh Tú mày?
– Ðối với anh Tuấn anh Tú, tao chả có gì gọi là không sẵn sàng cả! Chỉ có thầy Hiếu hỏi bài thì tao mới lo lắng thôi, nhưng dạo này tao học toán cũng kha khá nên bớt sợ rồi!
– Long nói sao? – Nhỏ Hạnh giật mình buột miệng – Long chỉ sợ thầy Hiếu thôi ư?
Tiểu Long chưa kịp đáp thì Qúy ròm đã hét ầm:
– Thế thì đúng rồi! Người hỏi mình khi mình chưa sẵn sàng và không thèm hỏi khi mình đã sẵn sàng chính là thầy giáo!
– Thầy giáo? – Tiểu Long ngẩn tò te – Sao lại là thầy giáo được?
– Chứ gì nữa! – Qúy ròm huơ tay – Mày nhớ lại xem, có phải hễ hôm nào thầy kêu mày lên trả bài thì thường rơi đúng vào hôm mày không thuộc, còn hôm nào mày thuộc bài vanh vách và ngóc cổ ngồi chờ thì thầy lại chẳng chịu gọi đến tên mày hay không?
Qúy ròm nói đúng qúa xá, Tiểu Long đành khụt khịt mũi:
– Ờ, ờ, qủa đúng như thế thật!
Rồi nó ngơ ngác hỏi:
– Nhưng nếu “ông ấy” trong câu đố này đúng là thầy giáo thì sao?
– Thì trả lời tiếp câu “Where is he?” chứ là sao! – Nhỏ Hạnh mỉm cười đáp.
– “Ông ấy ở đâu?” – Tiểu Long quẹt mũi – Làm sao mình biết ông ấy ở đâu được?
– Sao lại không được? – Qúy ròm nhún vai – Thầy giáo chỉ ở một nơi thôi!
– Nơi nào?
Qúy ròm gọn lỏn:
– Trường học!
Tiểu Long vẫn chẳng thấy đầu óc sáng lên chút nào. Nó tiếp tục hành hạ cái mũi:
– Trường học thì sao?
Nhỏ Hạnh cười khúc khích:
– Long cứ “thì sao, thì sao” hoài! Thì tìm xem quanh đây có cái trường học nào không chứ là sao!
Nghe nhỏ Hạnh nói vậy, Tiểu Long bất giác đưa mắt nhìn quanh.
– Khỏi tìm! Chả có trường học nào trong con hẻm vắng vẻ này đâu! – Qúy ròm vừa nói vừa kéo tay bạn – Ra ngoài kia đi!
Ba đứa lục tục tuôn ra khỏi hẻm. Qủa nhiên vừa ra đến đường lộ, Tiểu Long đã phát hiện ngay mục tiêu. Chếch bên kia đường, một ngôi trường nhỏ lặng lẽ nấp mình sau tán cây điệp um tùm.
Nỗi mừng rỡ vừa chớm lên trong lòng Tiểu Long vụt tắt ngóm. Nó nói, giọng ỉu xìu:
–