Ba Lô Màu Xanh – Nguyễn Nhật Ánh

Ba Lô Màu Xanh – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322004

Bình chọn: 7.5.00/10/200 lượt.

càng hiến kế Tiểu Long càng muốn khóc. Nó bứt tai:

– Tưởng mày nghĩ ra cách đuổi theo tên giật dọc, chứ nghĩ ra cách không đuổi theo thì tao nghĩ cũng được, cần quáy gì tới mày!

– Rõ là đồ ngốc tử! – Qúy ròm lườm bạn – Tao đã nói hết đâu!

Bị mắng là “ngốc”, Tiểu Long ức lắm nhưng vì nóng lòng nghe Qúy ròm trình bày tiếp kế hoạch, nó đành nhẫn lại làm thinh.

– Tụi mình không cần đuổi theo tên khi nãy nhưng vẫn có thể tóm được hắn và lấy lại chiếc ba lô! – Qúy ròm lại khoa tay hùng hồn “diễn thuyết” – Nhưng muốn vậy, chúng ta không nên khờ khạo tìm kiếm ở hai bên mà phải nhìn thẳng vào bức tường!

Thấy thằng ròm hết mắng “ngốc” lại tìm cách xỏ xiên mình là “khờ khạo”, Tiểu Long khịt mũi trả đũa:

– Nhìn vào bức tường xem có lỗ thủng nào không để chui qua bắt trộm chứ gì?

– Lại nhanh nhẩu đoảng! – Qúy ròm nheo mắt – Thì mày cứ nhìn thẳng vào bức tường theo lời tao đi!

Tiểu Long chưa kịp làm theo lời Qúy ròm thì nhỏ Hạnh như sực nghĩ ra chuyện gì liền buột miệng “à” một tiếng và quay phắt người lại. Qủa như suy đoán của nó, trên bức tường trước mặt lờ mờ một bài thơ năm chữ. Bài thơ viết bằng phấn trắng trên nên tường xanh nhạt, nếu không để ý khó ai có thể nhận ra. Nhưng bài thơ trên vách không phải là điều đáng kinh ngạc nhất. Cái làm nhỏ Hạnh há hốc miệng là ký hiệu ở bên cạnh bài thơ: Hình vẽ một con chim hải âu.

Tiểu Long cũng nhanh chóng phát hiện ra bài thơ và hình vẽ trên vách. Trong một thoáng, nỗi lo lắng trong lòng nó như mọc cánh bay đi. Nó cười toe:

– Thì ra đây là trò đùa dai của các anh chị ở nhóm Hải Âu!

Rồi nó đưa tay vuốt ngực:

– Thế mà mình suýt nữa đứng tim!

Nhỏ Hạnh nhìn Qúy ròm, giọng trách móc:

– Qúy nhìn thấy bài thơ này thì nói đại ra từ đầu cho rồi, còn bày đặt vòng vo Tam Quốc, thấy ghét!

Qúy ròm cười hì hì:

– Nếu tiết lộ ngay từ đầu thì còn gì hồi hộp, hấp dẫn nữa!

Nhỏ Hạnh lại nói:

– Thế ra người giật ba lô của tụi mình chính là thành viên của nhóm Hải Âu đấy?

– Còn gì nữa! – Qúy ròm gật đầu – Chính anh ta đã cố ý dẫn dụ tụi mình đến đây!

Tiểu Long vung tay:

– Thế thì bây giờ chúng ta chạy thẳng tới trụ sở nhóm Hải Âu ở khu rừng thông để lấy lại ba lô chứ đứng đây làm gì!

Qúy ròm hừ mũi:

– Nói như mày!

Gáo nước lạnh của Qúy ròm làm mặt Tiểu Long nghệt ra:

– Bộ nói như tao không đúng sao?

– Không đúng! – Qúy ròm nhún vai – Tụi mình phải tuân thủ đúng luật chơi! Hôm trước nhóm Hải Âu đã bắn tiếng với thằng Mạnh là sẽ đón tiếp tụi mình bằng một trò chơi hấp dẫn và bất ngờ! Nay vừa đụng độ với màn “đón tiếp” đầu tiên, mình đã vội đi đường tắt thì ai còn xem mình ra gì nữa!

Nhỏ Hạnh lên tiếng ủng hộ Qúy ròm:

– Qúy nói đúng đấy! Hơn nữa, bây giờ đã biết chiếc ba lô quần áo không phải rơi vào tay bọn giật dọc ở bến xe, tụi mình chẳng có gì phải lo lắng nữa!

Qúy ròm nói đôi khi Tiểu Long còn gân cổ cãi, chứ nhỏ Hạnh đã lên tiếng bao giờ Tiểu Long cũng vui vẻ nghe theo. Nó gật gù:

– Ừ, nếu thế thì tụi mình ghép chữ đi!

– Long bảo ghép chữ gì? – Nhỏ Hạnh ngơ ngác.

– Thì ghép chữ chứ ghép chữ gì! – Tiểu Long gãi cổ – Ghép các chữ đầu câu giống như mình đã làm với bài thơ trên vách chùa Phật nằm dạo trước ấy!

“Sáng kiến” của Tiểu Long khiến Qúy ròm ôm bụng cười bò:

– Tiểu Long ơi là Tiểu Long! Bộ mày tưởng những người trong nhóm Hải Âu ai cũng ngốc nghếch như mày hay sao vậy!

Nghe Qúy ròm tuôn một tràng, mặt Tiểu Long lập tức ỉu xìu như bánh đa nhúng nước. Nó hỏi, giọng xụi lơ:

– Thế không phải ghép các chữ đầu câu sao?

– Dĩ nhiên là không phải! – Thấy Tiểu Long ngây người như phỗng, nhỏ Hạnh động lòng bèn dịu dàng giải thích – Phương pháp ghép các chữ đầu câu của nhóm Hải Âu đã bị tụi mình khám phá một lần rồi, chắc chắn lần này họ không sử dụng phương pháp đó nữa!

– Thế họ dùng phương pháp gì? – Bị Qúy ròm liên tục chế giễu, Tiểu Long càng lúc càng đâm ra ngớ ngẩn. Nó hỏi một câu mà chỉ có một là trời hai là nhóm Hải Âu mới trả lời được. Còn nhỏ Hạnh chỉ biết mỉm cười:

– Cái đó thì phải xem qua bài thơ rồi mới biết!

Ba cặp mặt liền dán vào bức tường, nhẩm đọc:

Rẽ vào trong hẻm vắng Tìm trái chín trên cành Nếu gặp một hũ sành Chôn từ năm trăm trước Phải tức thời quay bước!

Bài thơ cực kỳ bí hiểm, đặc phong cách…Hải Âu. Trong khi nhỏ Hạnh và Qúy ròm nhíu mày suy nghĩ thì Tiểu Long vẫn bướng bĩnh lẳng lặng ghép các chữ đầu câu trong óc. Nhưng rồi nó thất vọng ngay. Qủa như nhỏ Hạnh nói, những chữ đó ghép lại với nhau thành một câu hoàn toàn vô nghĩa. Ðến lúc này Tiểu Long mới thực bụng tin rằng trong những trường hợp cần phải huy động đầu óc như thế này tốt nhất nó không nên phát biểu gì cả. Dặn lòng như vậy nhưng thấy Qúy ròm và nhỏ Hạnh nghĩ ngợi lâu lắc, Tiểu Long lại ngứa miệng tham gia:

– Hay bài thơ bảo mình kiếm cuốc sẻng đào chỗ này lên?

Qúy ròm ngoảnh nhìn bạn:

– Sao mày lại nghĩ thế?

Bắt gặp cái nhìn xoi mói của thằng ròm, Tiểu Long đâm lúng túng:

– Thì tao suy ra từ hai câu “Nếu gặp một hũ sành. Chôn từ trăm năm trước”! Nếu không đào lên thì làm sao gặp hũ sành được?

Qúy ròm “xì” một tiến


Duck hunt