
Hỏng bét rồi!
Qúy ròm liếc bạn:
– Mày than vãn gì thế?
– Tao bảo hỏng bét rồi!
– Cái gì hỏng bét?
Tiểu Long thở dài:
– Trường tan học rồi!
Qúy ròm vẫn không hiểu:
– Trường tan thì sao?
– Thì thầy cô giáo về hết chứ là sao?
Qúy ròm tiếp tục vò đầu:
– Tao không rõ mày muốn nói gì!
– Mày đừng có giả vờ! – Tiểu Long nhăn mặt – Chả phải mày muốn đến gặp người thầy giáo trong câu đố sao?
– Không! Câu đố đâu có bảo mình đến gặp thầy giáo!
Tới phiên Tiểu Long tròn mắt:
– Chứ đến gặp ai?
– Chả gặp ai cả! Họ chỉ bảo mình đến trường học thôi!
– Ðể làm gì?
– Bố ai mà biết! – Qúy ròm thở ra – Cứ đến đó hẵng hay!
Qủa nhiên, đang trưa trường vắng lặng. Học trò đã ra về. Các thầy cô gioáo có lẽ cũng không còn ai ở lại. Chờ đón bọn Tiểu Long là hai cánh cổng đóng kín. Trên trụ cổng bên trái có một chữ duy nhất, một chữ in hoa viết bằng than: “NEWS”! Qúy ròm nhìn lên trụ cổng, tặc lưỡi:
– Có lẽ đây là mật mã của nhóm Hải Âu!
– Lại tiếng Anh! – Tiểu Long thở ra.
Nhỏ Hạnh vỗ vỗ trán:
– “News” là “tin tức”! Chả hiểu họ viết vậy là có ý gì?
Qúy ròm cũng bắt chước nhỏ Hạnh đưa tay vỗ vỗ trán. Nhưng lại chẳng nghĩ được gì. Nó chỉ nghe cái trán hơi ê ê. Thật khó mà tìm được ý nghĩa đằng sau một chữ vỏn vẹn. VỚi một bài thơ hoặc chí ít là với một câu thì bọn Qúy ròm họa may có thể mò mẫm được. Ðằng này chỉ có một chữ, lại là một chữ vô cùng bí hiểm. Tiểu Long “e hèm” một tiếng:
– Chẳng có gì chứng tỏ đây là mật mã của họ!
Qúy ròm nhếch môi:
– Mày dựa vào đâu mà nói thế?
– Tao chẳng thấy hình vẽ chim hải âu đâu cả! Chữ “news” này có thể do bọn học trò viết chơi!
– Không phải của bọn học trò đâu – Nhỏ Hạnh lên tiếng phản bác – Mật mã của nhóm Hải Âu không nhất thiết phải có hình chim hải âu đi kèm! Tấm bảng “Where is he?” đằng kia có hình con chim nào đâu!
Nhỏ Hạnh nói có sách mách có chứng, Tiểu Long tắc tị. Nó ấp úng:
– Thế “tin tức” có nghĩa là gi?
Nhỏ Hạnh nhíu mày:
– Hạnh nghĩ chưa ra! Có thể nhóm Hải Âu bảo mình đứng ở đây để đợi một tin tức nào đó!
– Một tin tức nào đó? – Lời giải thích mơ hồ của nhỏ Hạnh khiến Tiểu Long ngơ ngác.
Nhỏ Hạnh gật đầu:
– Ừ! Một tin tức nào đó do một người nào đó đem lại!
Lần giải thích thứ hai của nhỏ Hạnh còn mù mịt hơn lần giải thích thứ nhất. Ðến nỗi ngay cả Qúy ròm cũng phải gãi cằm:
– Hạnh tin như thế thật hả?
Nhỏ Hạnh cắn môi:
– Không tin cũng phải thử! Tụi mình chẳng còn cách nào khác!
Tiểu Long phấp phỏng hỏi:
– Thế mình phải đợi đến bao giờ?
– Ðến chừng nào có người đem tin tức lại!
Tiểu Long càng hoảng:
– Thế nhỡ đến tối mà chẳng có ai đến thì sao?
– Thì vẫn phải đợi đến tối chứ sao! – Qúy ròm khịt mũi đáp thay nhỏ Hạnh.
Cái giọng đe dọa của Qúy ròm làm Tiểu Long phát sốt. Nó ngập ngừng:
– Nhưng…
– Nhưng sao?
Tiểu Long bối rối chỉ tay vào bụng:
– Tao… tao đói qúa!
Thú nhận bất ngờ của Tiểu Long khiến Qúy ròm sực nhớ từ khi xuống xe đến giờ, tụi nó chưa có gì vào bụng. Mà trời thì đã qúa trưa rồi. Qúy ròm giả bộ lạnh lùng:
– Hừ, mày lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ăn uống!
Rồi trước vẻ mặt sượng sùng của Tiểu Long, đang nghiêm nghị nó bỗng toét miệng cười:
– Mà nếu mày không nói, tao cũng quên khuấy là đã đến giờ ăn trưa rồi1 Qúy ròm vừa dứt câu, nhỏ Hạnh đã cười khì phụ họa:
– Ừ, Hạnh cũng nghe đói lả rồi đây nè!
Mặt tươi roi rói, Tiểu Long thở đánh phào một cái và hớn hở đề nghị:
– Mấy bạn cứ đứng đây đợi… tin tức, để tôi đi kiếm cái gì về ăn!
– Cái gì là cái gì?
Tiểu Long chỉ tay về phía cuối đường:
– Có một xe bánh mì đằng kia kìa!
Nói xong, không đợi cho Qúy ròm và nhỏ Hạnh hỏi tới hỏi lui, Tiểu Long quay người phóng vụt đi. Khi cầm ba ổ bánh mì chạy về, Tiểu Long đinh ninh hai bạn mình sẽ vồ vập ghê lắm. Nào nghờ nhỏ Hạnh và Qúy ròm chẳng có vẻ gì nôn nao chờ đón. Hai đứa đứng quay lưng về phía Tiểu Long, tuồng như chẳng tha thiết gì đến mấy ở bánh mì hấp dẫn trên tay nó. Ngay cả khi Tiểu Long đến sát sau lưng và chìa ổ bánh mì ra:
– Bánh mì nè!
Qúy ròm cũng chẳng buồn cúi đầu nhìn xuống. Nó quơ tay cầm lấy ổ bánh Tiểu Long đưa, mắt vẫn nhìn chăm chăm ra đường:
– Cẩn thận! “Tin tức” đến đấy!
Tiểu Long ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhưng chưa kịp hỏi đã nhác thấy một bóng người đang từ xa đi lại. Thì ra thế! Hèn gì hai đứa này mặt mày đột ngột căng thẳng đến lạ! Tiểu Long gật gù nhủ bụng, cảm thấy trống ngực mình cũng tự nhiên đập loạn. Khách lạ mỗi lúc một đến gần và hiện rõ đó là một người đàn bà tay cắp rổ, dường như vừa đi chợ về.
Ngay trước cổng trường, ba đứa trẻ tay cầm khư khư ba ổ bánh mì, sáu con mắt không ngừng thô lố nhìn ra, nom tình hình cứ như thể người phụ nữ đang đi trên đường kia không phải là người bình thường mà là một sinh vật vừa từ đĩa bay bước ra vậy.
Người phụ nữ dường như cũng nhận ra vẻ bất thường trong thái độ bọn trẻ. Bà cúi đầu tránh những ánh mắt đang nhìn chòng chọc vào mình và hấp tấp rảo bước. Mãi đến khi người phụ nữ đi đã khá xa, nhỏ Hạnh mới thở dài buồn bã:
– Ðây chỉ là khách qua đường, chẳng liên quan gì đến nhóm Hải Â