Insane
As Long As You Love Me (Chỉ Cần Em Yêu Anh)

As Long As You Love Me (Chỉ Cần Em Yêu Anh)

Tác giả: GracieAlisonSwift

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322315

Bình chọn: 7.00/10/231 lượt.

vẻ mặt lạnh tanh ngay sau đó CHAP 17: ĐÁNH NHAU (2)“Kim Ngân, đừng kích động quá” – Tôi khẽ mỉm cười cho Kim Ngân yên tâm rồi kéo tay Kim Ngân, ra hiệu cho cô ấy buông tay khỏi cổ An NhiNhưng Kim Ngân không chút mảy may để ý đến những gì tôi nói, vẫn nhìn An Nhi bằng ánh mắt hận thù đó“Buông ra” – An Nhi khinh khỉnh nói rồi đẩy tay Kim Ngân raNhưng tay Kim Ngân vẫn bấu chặt lấy cổ An Nhi không buông“Sư tỉ có sao không?” – Giọng nói lo lắng của Hoàng Vương vang lênCậu ta chạy đến chỗ tôi, thở hổn hển“Ton Hoàng Vương, sao cậu biết…?” – Tôi lắp bắp“Kim Ngân gọi điện báo em là sư tỉ đang gặp chuyện ở trường”“Tai mắt của tôi có ở khắp mọi nơi, vậy nên cô đừng làm càng. Mau hứa đi, hứa từ nay không động đến Nhật Minh hay Như Nguyệt nữa” – Kim Ngân nghiến răng“Tôi không hứa” – An Nhi vẫn không tỏ ra sợ sệt mặc dù bị Kim Ngân bóp chặt cổ“An Nhi… Chúng ta đã giao kèo rồi cơ mà? Không được gian lận” – Tôi khẽ nhíu mày“Gian lận? Tôi đâu có gian lận. Đây chỉ là giải quyết hận thù cá nhân thôi” – An Nhi trơ tráo cười“Cô…” – Mắt Kim Ngân long lên sòng sọcTôi vội chạy đến, dùng hết sức bình sinh kéo tay Kim Ngân ra khỏi cổ An Nhi“Được rồi, Kim Ngân, cho qua vụ này đi” – Tôi khẽ cười – “Trời bắt đầu lạnh rồi, cũng đã khuya, cô mau về nghỉ ngơi đi. Chỉ còn 3 ngày nữa là đến cuộc thi rồi, chúng ta phải mau tập luyện đi, đâu có thời gian cho mấy chuyện này”“Thôi được rồi, tạm cho qua vậy” – Kim Ngân liếc nhìn An Nhi – “Cô cẩn thận đó”“Được rồi, hai người cũng mau về đi” – Nhật Minh nhìn Kim Ngân và Hoàng Vương – “Tôi sẽ giúp Nguyệt tập luyện một lát”“Ừ, vậy hai người tập nhé, tôi về trước đây” – Kim Ngân vẫy tay“Bye sư tỉ nhé” – Hoàng Vương cười cườiKim Nhật Minh mỉm cười rồi kéo tôi vào trường“Nhật Minh, mình đi đâu vậy?” – Tôi ngạc nhiên đi theo cậu ấy“Ngốc, đến phòng nhạc”“Phòng nhạc?! Để làm gì?” – Tôi hét tướng lên“Giúp cô tập luyện”“Tập luyện cho cuộc thi ‘Nữ sinh được yêu thích’ á?” – Tôi hét tướng lên“…”“Tại sao lại tập giữa đêm khuya thế này?”“…”“Nhưng mà…”“…”Trước những câu hỏi không ngớt của tôi, Nhật Minh chỉ chọn cách im lặngLuyện tập gì chứ?! CHAP 18: LUYỆN TẬPSau một hồi bị Nhật Minh lôi đi xềnh xệch, cuối cùng chúng tôi cũng đến được phòng nhạcCậu ấy mở cánh cửa nặng trịch của phòng nhạc ra, mở đèn lênTôi khẽ nheo mắt vì chói.Trước mặt tôi, Nhật Minh đứng đó, đút hai tay vào túi quần nhìn tôi. Dưới ánh đèn, những vết máu loang lổ trên đồng phục của cậu ấy lại càng rõ hơn“Kim Nhật Minh, cậu không sao chứ…?” – Tôi kinh hãi“Không sao” – Cậu ấy mỉm cười dịu dàng nhìn tôi“Cậu…” – Tôi định nói thêm gì đó nhưng lại không biết phải nói gì“Cô biết đàn piano đúng không?” – Cậu ấy nhìn về phía cây piano trong phòng nhạc“Ừ. Có biết chút chút…” – Tôi ngập ngừng trả lời“Vậy cô tập bài này đi. Đây là bài ‘Hungarian Sonata’, bài này hay lắm, nếu trình diễn nó trong cuộc thi ‘Nữ sinh được yêu thích nhất’ thì cô ăn đứt An Nhi luôn đó” – Nhật Minh hào hứng nhìn tôi rồi đưa cho tôi một tập giấy dày 3 trang in chi chít những nốt nhạc“Cái… Cái gì đây…?” – Tôi nhìn xấp giấy, lắp bắp hỏi cậu ấy“Còn gì nữa? Là bản nhạc đó đấy” – Nhật Minh vẫn hào hứng nhìn tôi“Cậu… Cậu bảo tôi phải đàn… Đàn được bài này trong… Trong 3 ngày sao?” – Tôi kinh hãi nhìn bản nhạc cậu ấy đưa cho tôi, khẽ rùng mìnhMột bản nhạc dài ngoằng với hằm bà lằng những nốt trắng nốt đen, nốt thấp nốt cao như thế này mà bảo tôi đàn á?“Ừ, tôi sẽ giúp cô tập” – Nhật Minh tươi cười, không mảy may chú ý đến khuôn mặt ngày càng méo xẹo của tôi – “Tôi đàn thử cho cô nghe nhé”Cậu ấy ngồi xuống đàn, những ngón tay cậu ấy ấn lên phím đàn, lúc mạnh lúc nhẹ, tạo nên một giai điệu trầm bổng, ngân ngaCăn phòng ngập trong tiếng đàn du dương ấy.“Đó, cô thấy không, đâu có khó” – Cậu ấy mỉm cười nhìn tôi“Ừ…” – Tôi cố gắng mỉm cười với cậu ấy“Nào, bây giờ cô ngồi đây đi, tôi giúp cô” – Cậu ấy chỉ vào cái ghếTôi ngoan ngoãn ngồi lên cái ghế, 2 tay đặt lên những phím đàn“Bây giờ cô đàn đoạn đầu nhé” – Cậu ấy hào hứngTôi mò từng nốt nhạc một, đàn một cách khó nhọcMột đoạn nhạc không ra gì vang lên. Nhật Minh vẫn kiên nhẫn ngồi đó, hướng dẫn tôi“Không phải, nốt này sai rồi”Tiếng nhạc không ra nhạc nhẽo gì của tôi lại vang lên“Không phải, chỗ đó phải đàn nhẹ thôi”Tôi lại tiếp tục đàn“Không phải, chỗ này phải đàn to hơn”....1 tiếng sau…“Đỡ hơn rồi đó” – Nhật Minh gật đầu cườiGì chứ? Chỉ ‘đỡ hơn’ thôi ư? Tôi ngồi ê cả mông rồi đây nàyTôi cố mỉm cười nhìn cậu ấy. Nhưng nụ cười của tôi chợt tắt lịm khi nhìn thấy tay áo đồng phục loang lổ vết máu của cậu ấy, và hình như vết máu đang ngày một đậm hơn nữa!!!“Nhật Minh, tay áo của cậu…” – Tôi lâp bắp“…” – Nhật Minh vẫn im lặngTôi thấy có gì đó bất thường bèn kéo tay áo cậu ấy lên“Một vết thương đang chảy máu!!!” – Tôi kinh hoàng hét lên“Nhỏ mồm thôi, chỉ là vết thương thôi mà” – Cậu ấy nhìn cánh tay đang chảy máu của mình“Nhật Minh, mau đi đến bệnh viện đi, nếu không sẽ chết vì mất máu đó…” – Tôi xanh mặt nói“Cô tưởng mình đang đóng phim đấy à? Cái gì mà chết vì mất máu?” – Cậu ấy nhìn tôi trêu ghẹo – “Tôi không đi bệnh viện đâu”“Nhưng mà…”“Không sao