
ảm giác lâng lâng khó tả:
– Em thấy trong người thế nào? – Giọng anh không giấu được vẻ hồi hộp.
Khẽ ngúc ngoắc cái đầu, nó nhíu mày đáp:
– Chắc em phải đi ngủ thôi, mấy giờ rồi anh?
– Chín giờ rồi. – Tuấn cúi xuống nhìn đồng hồ – Em ngủ thì anh về phòng nhé.
– Để em mở cửa cho anh – Nó lạng quạng đứng dậy.
Anh thấy không an tâm nên đưa tay đỡ nó nằm xuống giường.
– Ngủ đi. Đã hai đêm liền em gần như thức trắng…Nhưng tối nay anh hứa sẽ không có ai đến làm phiền em nữa đâu.
Vừa định quay bước thì Nhi bỗng nắm tay anh giữ lại:
– Ngày mai, anh nhớ chờ em dậy rồi hãy đi nhé! – Nó nói trong mơ màng – Em muốn nói lời tạm biệt.
Gỡ tay cô bé đặt xuống giường, Tuấn mỉm cười âu yếm:
– Tất nhiên rồi. Em nghĩ lòng dạ anh sắt đá vừa thôi chứ. Làm sao đi mà không nói lời nào?
Nó ngã đầu qua một bên rồi chìm vào giấc ngủ say. Anh dịu dàng đưa tay vuốt mái tóc mềm buông dài trên gối rồi lặng lẽ ra khỏi phòng. Trước khi đóng cửa lại thì không quên bóp khoá…
ẨU CHIẾN
Màn đêm buông xuống kéo theo vô số những vì sao lấp lánh. Tiếng động trong nhà ít dần rồi tắt hẳn. Mọi người, ai đều đã về phòng nấy để nghỉ ngơi. Chỉ còn gió một mình tung hoành trong các hành lang lặng ngắt.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, đến hơn mười hai giờ…Một đôi chân lặng lẽ bước đi trong đêm tối. Thật khó để nghe thấy âm thanh do hắn phát ra nếu không tập trung hết sức. Hắn từ tốn bước lên những bậc thang, quẹo qua hành lang rồi dừng lại trước cửa phòng nó. Tất cả hành động có thể xem như thành công một cách tốt đẹp cho đến khi chuẩn bị tra chìa vào ổ…
– Sao cứ thích quấy rầy người ta vậy? – Từ trong một góc khuất, anh bất ngờ xuất hiện khiến cho kẻ đó phải giật mình, đánh rơi cả chìa khoá.
Chiếc đèn pin xoay một vòng trên tay Tuấn rồi bật sáng.
– Ta tò mò muốn biết thật ra ngươi là ai. – Giọng anh đầy giận dữ khi rọi đèn về phía hắn.
Thế nhưng tên ấy đã nhanh chân xoay lưng lại và ném một vật gì đó về phía Tuấn rồi tháo chạy.
– Muốn trốn à? – Anh đuổi theo – Không dễ như thế đâu.
Kẻ đột nhập còn chưa đi được mấy bước thì bỗng thấy một bóng đen lướt ngang qua đầu mình. Ngay sau đó là anh xuất hiện ngay trước mặt và giữ chặt lấy vai hắn. Thấy tình thế nguy cấp, hắn liền vung tay thụi một cú thật mạnh về phía trước. Trong ánh sáng mờ ảo của vầng trăng ngoài cửa sổ, Tuấn chỉ kịp giật mình đưa tay ra đỡ rồi bật lùi về sau mấy bước.
– Đã là kẻ học võ tại sao lại đi bắt nạt một cô gái yếu đuối? – Anh nhanh nhẹn đứng thẳng người dậy, xoa nhẹ cổ tay.
Hắn không buồn trả lời mà lại cố tìm cách bỏ chạy. Anh thấy vậy thì tức lắm liền đuổi theo sát gót. Trong không gian chật hẹp của hành lang, một trận đấu quyết liệt đã diễn ra.
Điều khiến Tuấn không tài nào hiểu nổi là vì sao hắn lại tỏ ra rất am hiểu các chiêu thức của mình. Dường như lần nào hắn cũng đoán biết trước tiếp theo anh sẽ ra thế võ nào nên luôn tìm được cách né tránh. Đã mấy lần Tuấn bị hắn dồn vào chỗ không còn đường thoát thân. May nhờ bản tính nhanh nhẹn nên liên tục hoá hiểm thành an và thoát chết chỉ trong gang tấc.
“Phải có gì đó của mình mà hắn không biết chứ”, anh thầm nghĩ.
Kẻ bí ẩn vừa giơ chân định đá đã bị anh chụp lấy và vặn ngược ra sau. Hắn thấy đau quá vội rút chân lại. Ấy cũng chính là lúc anh dùng hết sức mình xoay về bên phải và đá một cú trời giáng vào ngay giữa người hắn bằng chân trái. Thế là kẻ xấu xa ấy vì quá bất ngờ nên chẳng kịp chống đỡ. Hắn thụt lùi đến sát cầu thang, chỉ còn thiếu chút nữa là rơi xuống dưới. Chưa kịp hoàn hồn đã thấy anh ở ngay trước mặt và đấm vào mặt hắn một cú đau điếng.
Cú đá trái chân vừa rồi là chiêu thức vẫn luôn được giấu kỹ của Tuấn. Trước giờ, nếu không phải tình huống nguy cấp thì anh chẳng hề dùng đến.
Biết mình đang ở trong tình thế nguy nan, giữa nỗi sợ hãi, hắn đút vội tay vào túi lục lọi và rút ra một con dao nhỏ rồi đâm anh túi bụi. Một tia máu bắn ra, vây đầy lên áo của hắn. Bàn tay đang nắm chặt lấy cổ áo hắn của Tuấn lơi ra dần. Kẻ đột nhập lập tức chớp lấy cơ hội đó mà xô anh ra và chạy thật nhanh xuống cầu thang. Tuấn lảo đảo tựa lưng vào bức tường gần nhất, bàn tay phải nắm chặt lấy vết thương trên cánh tay trái.
Khi nãy tên đó phản kháng quá quyết liệt, những nhát dao của hắn toàn đâm vào chỗ chí mạng. Anh né được gần hết nhưng cuối cùng vẫn bị cắt trúng tay. Vết thương có vẻ sâu vì máu chảy ra nhiều quá…
Từ dưới nhà bỗng vang lên tiếng động tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ khiến cho anh giật mình. Giọng của Đình Duy chợt vang lên:
– Mau đứng lại! Muốn chạy à?
– Đình Duy.. – Anh gượng đứng dậy.
Hình như là tiếng đánh nhau, lòng anh vô cùng lo lắng vì không biết tình hình ở dưới đó như thế nào. Khi xuống đến nơi thì thấy cái bàn gỗ đang nằm chổng ngược chân lên trời, còn chậu hoa thì bể tan tành trên mặt đất. Anh chàng bác sĩ nằm bất động dưới sàn nhà, trông có vẻ thê thảm. Anh lật đật chạy đến, giọng đầy đau xót:
– Đình Duy, cậu có sao không?…Trả lời mình đi.
– Mau bắt lấy hắn…. – Chàng bác sĩ lờ mờ mở mắt ra -… Có kẻ trộm…
– Hắn chạy xa rồi, không đuổi kịp đâu. – Anh nhanh tay đỡ bạn mình ngồi dậy, hỏi