
nhí nói:
– Em… Xin lỗi..
– Đó không phải là điều anh muốn nghe! – Âm thanh ấm áp vang lên tuy dịu dàng nhưng dường như Nó lại đọc được trong đó có cái gì đang tan vỡ.
Không muốn bị nhấn chìm trong sự thẳm sâu của biển, Nó nhất quyết cắm mặt vào những vệt nước chạy dài trên bàn, cảm nhận nỗi u buồn khiến cho giọng Nó trở nên méo mó:
– Em.. Xin … Lỗi….
– Em đừng có nói những lời đó được không? – Thiên thần tiếp tục nói – Em có biết từng câu, từng chữ của em khiến trái tim anh đau lắm không?
Quả đúng như người ta vẫn thường nói: “Tình yêu giống như một con chó. Khi ta đuổi thì nó chạy, khi ta chạy nó lại đuổi theo và khi ta đứng yên thì nó sủa” Cuộc đời vốn có nhiều sự trớ trêu như thế đấy!
Lặng nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện mình, gương mặt hoàn toàn bị che lấp bởi bóng đêm nhưng giọng nói lại phảng phất một nỗi đau cùng cực. Tự nhiên Nó thấy ghét sự bất lực của chính mình và ghét lây cả cái trò đùa “chả vui chút nào” của Ông Tơ bà Nguyệt.
– Em.. Xin.. lỗi.. – Nó dường như đang rất quyết tâm đóng vai một con chiên ngoan đạo cúi đầu nguyện cầu Chúa tha thứ cho tội lỗi mà mình đã trót gây ra.
– Em hãy ngẩng mặt lên và nhìn anh này! Linh! – Jackson nghiêm giọng nói – Anh không cần và không muốn nghe thêm bất kỳ lời xin lỗi nào nữa. Làm ơn!
– Em … Xin lỗi! – Nó lặp lại như một cái máy, đâu đó bên trong, một cơn đau bất chợt nhói lên khiến cho hàm lượng nước của đôi mắt Nó vì thế mà đột nhiên trở nên dư thừa.
– Anh không cần! Thứ anh muốn là những lời nói khác hoặc ít ra là một lời giải thích. Rõ ràng anh là người đến trước, là người quan tâm và chăm sóc em trước. Anh chưa bao giờ làm em phải tổn thương.. Vậy thì tại sao? TẠI SAO? TẠI SAO NGƯỜI MÀ EM LỰA CHỌN KHÔNG PHẢI LÀ ANH?
Từng lời nói của Thiên thần quất vào mặt Nó như những cái tát nảy lửa. Quãng thời gian khi Nó và anh ở bên nhau bỗng chốc ùa về sống động như những thước phim quay chậm. Này là đôi mắt biển xanh đã có lúc đi theo Nó vào trong cả giấc ngủ, này là nụ cười rạng rỡ, này là những cảm xúc vu vơ, này là những nỗi lo sợ mơ hồ và cả sự cảm thông của những đứa con có một gia đình không đầy đủ… Nó biết, giữa Nó và anh có một sự đồng điệu rất khó lý giải nhưng lại không phải là tình yêu.. Nghĩ đến đây, Nó chợt thấy tâm hồn mình loảng xoảng những mảnh vỡ. Sau phút đắn đo, Nó ngập ngừng nói:
– Anh biết đấy! Trái tim … Vốn có tiếng nói rất riêng và đủ bướng bỉnh để không bị sắp đặt bởi lý trí… Việc anh quan tâm cũng như tình cảm chân thành của anh dành cho em.. Em… uhm.. Hoàn toàn có thể cảm nhận được.. Nhưng… Trái tim em.. Hình như lại lạc nhịp so với trái tim anh, anh ạ!… Em.. Em xin lỗi!
Jackson không nói gì, lại một khoảng lặng im. Không gian xung quanh trở nên đông đặc một cách khó chịu đến mức dường như ngay cả Gió cũng không còn muốn ghé đến nữa. Nó đưa tay với lấy ly cà phê cố gắng nhờ chất cafein xua đi cảm giác nhức nhối nghẹt thở.
Đột nhiên, Nó thấy quang cảnh trước mắt mình như mờ đi, Nó cố nheo mắt nhìn, cảm thấy đầu mình có chút váng vất.
– Anh.. – Nó cố gắng nói – Em… Em thấy lạ lắm.. Hình như.. Em bị trúng gió rồi…
Ánh sáng vàng nơi quầy bar đột ngột chuyển sang màu xanh. Một vài bóng đèn nhỏ được thắp lên và những người phục vụ hình như đã bắt đầu công cuộc thu dọn. Cảnh vật trước mắt Nó nhờ thế mà trở nên rõ hơn nhưng cũng nhòe nhoẹt hơn..
– Em không sao chứ? – Jackson lo lắng nói.
– Em không biết nữa – Nó cúi mặt, cố gắng kiềm chế cái cảm giác mất thăng bằng khiến mọi thứ trước mắt trở nên quay cuồng – Em hơi chóng mặt…Có lẽ… Em bị trúng gió.
Nó đột ngột ngước mắt lên và vô tình nhìn thấy một thứ mà Nó không bao giờ muốn thấy.
Đó chính là… Nụ cười của Jackson…
Vâng! Giữa cái ánh sáng lờ mờ kia, giữa những hình ảnh nhập nhòe biến động, Nó nhìn thấy đôi môi hoàn mĩ ấy đang nở một nụ cười khiến cho khuôn mặt Thiên thần trở nên ma quái một cách đáng sợ..
Anh đang cười? Cười gì?
Tại sao Nó lại có cảm giác.. Nụ cười của anh giống như nụ cười nở trên môi của một gã thợ săn sung sướng khi nhìn thấy con mồi của mình mắc bẫy?
“Khoan đã… Thợ săn… Bẫy?” – Một suy nghĩ bất chợt lóe lên khiến sống lưng Nó ớn lạnh.
Nó cố gắng đưa đôi mắt dài nhìn về phía người đàn ông đang ngồi đối diện. Không gian xung quanh đột nhiên trở nên tối đen và quay cuồng một cách đáng sợ.. Người Nó chợt run lên..
– Cà phê… Anh… Có phải…?
Từng câu chữ lộn xộn được Nó thốt ra một cách khó nhọc bởi vì cơ thể Nó dường như đã không còn thuộc về Nó nữa rồi. Nhưng cho dù như thế thì bộ não bé nhỏ của Nó vẫn đủ sự tỉnh táo để có thể phán đoán được điều bất thường đang xảy ra..
Trước hoàn cảnh này, thật lòng mà nói thì Nó thấy đau hơn là thấy sợ.
Thiên thần… Thiên thần.. Thiên thần… Lẽ nào… Đã quyết định trút bỏ đi bộ cánh?
– Jackson… – Nó lắp bắp gọi tên anh với hi vọng mỏng manh rằng anh sẽ thức tỉnh và ngừng ngay cái ý định dại dột này. Nó hoàn toàn không muốn anh phạm sai lầm, cho dù thế nào, trong thâm tâm mình, Nó vẫn tin anh là người tốt.
Mi mắt Nó như thể đang bị treo một viên đá tảng nặng cả trăm tấn khiến cho việc mở mắt ra mà nhìn