XtGem Forum catalog
Anh sẽ phải yêu em

Anh sẽ phải yêu em

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323524

Bình chọn: 8.5.00/10/352 lượt.

, thắp sáng lên toàn bộ sinh mệnh của anh, sao lại mất đi, có thể nào mất đi, cô đã trở thành một bộ phận của anh, vĩnh viễn không thể tách rời.

Nhưng mà vui mừng qua đi, câu đầu tiên cô nói, thật khiến Phùng Ki khờ hơn phân nửa, nháy mắt, trong đầu lướt qua vô số tình tiết phim truyền hình cẩu huyết, cô không nhớ rõ anh, cô đã quên anh, Phùng Ki phát hiện, đối với phỏng đoán này càng thêm không thể chịu được, từ khi tiểu nha đầu sinh ra đến bây giờ, anh thủy chung ở bên người cô, anh đã quen cô quấn quít lấy anh, đeo dính anh anh, cùng anh nói líu ríu mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của nữ sinh, nếu không còn…

Phùng Ki bỗng nhiên nôn nóng đứng lên, muốn đi gọi bác sĩ, lại bị một cái tay nhỏ bé vô lực túm lại: “Ki ca ca…” Phùng Ki cúi đầu, ánh mắt tiểu nha đầu đã khôi phục linh động, cô đảo mắt vài vòng, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.

Phùng Ki trừng mắt nhìn cô, thật không biết là nên đánh cô mấy cái, hay là hôn cô vài cái, nha đầu kia luôn làm cho người ta vừa yêu vừa hận, tâm tình lên xuống quá nhanh, Phùng Ki hít sâu mấy hơi, bình phục hơi thở đều đặn, nâng tay nhấn nút gọi bác sĩ…

Bác sĩ tiến vào kiểm tra một lần, nói không có vấn đề gì lớn, cứu trợ kịp thời, tĩnh dưỡng thật tốt vài ngày là được, bác sĩ mới vừa đi, Manh Manh liền kêu đói bụng, Phùng Ki chỉ có thể đem cháo nóng từ tủ đầu giường, đút cho cô ăn.

Manh Manh phát hiện, kỳ thật sinh bệnh cũng không tệ, ít nhất có thể được Ki ca ca cẩn thận hầu hạ … Manh Manh hỏi các thành viên khác của đội leo núi, ánh mắt Phùng Ki lóe lóe, nói đơn giản: “Diện tích tuyết lở nhỏ, cứu hộ đúng lúc, không có thương vong.” Manh Manh nghĩ nghĩ: “Anh Sài đâu? Anh ấy không có việc gì chứ! Em mơ hồ nhớ rõ, có người nhào tới ôm lấy em, có phải anh ấy không?”

Phùng Ki gật gật đầu, trên mặt có vài phần không được tự nhiên: “Phía trên tuyết mỏng hơn, cậu ta tỉnh còn sớm hơn em, không có trở ngại gì, cùng đội viên khác của đội leo núi chuyển tới bệnh viện phía dưới.” Manh Manh ngẩn người.

Sắc mặt Phùng Ki trầm xuống: “Sao đột nhiên lại muốn leo núi, còn chạy đến nơi xa như vậy?” Mặt mày Manh Manh lóe lên mấy cái: “Á, cái kia, Ki ca ca, em đau đầu, anh xoa xoa giúp em, chân cũng đau…”

Phùng Ki mím môi, cuối cùng vẫn quyết định buông tha cô, tiểu nha đầu bây giờ còn nằm ở trên giường, muốn thu thập, tính sổ cũng phải chờ cô hoàn toàn tốt hơn, hơn nữa mục đích của Phùng Ki đã đạt được, anh không muốn Manh Manh nhớ thương Sài Tử Hiên, ngay cả nói cũng không được.

Hai ngày sau, Phùng Ki đem tiểu nha đầu đóng gói, lên máy bay trực thăng, đến sân bay chuyển cơ, trực tiếp trở về Thành phố B, xuống sân bay, trực tiếp đưa vào bệnh viện Tổng quân y, tiến hành kiểm tra thân thể cặn kẽ.

Phùng Ki vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, trải qua sự cố như vậy, thân thể tiểu nha đầu khôi phục quá nhanh, đối với chẩn đoán của bác sĩ bên kia, anh vẫn duy trì thái độ hoài nghi.

Chân trước Manh Manh vừa tiến vào bệnh viện, sau lưng liền kinh động hai ông bà Phương gia, nhóm lãnh đạo tổng cục, không sao nghĩ đến sẽ nghênh đón ‘tiểu Bồ Tát’ như vậy, Bồ Tát tuy nhỏ, nhưng lai lịch lại lớn, liền vội vàng an bài phòng bệnh tốt nhất.

Động tĩnh lớn như vậy, sao có thể giấu giếm được ông bà Phương gia, Manh Manh vừa kiểm tra xong, mới vừa được Phùng Ki ôm ra thang máy, liền thấy Vệ Hiểu Phong, Vệ Hiểu Phong vừa nhìn thấy, cười không dễ chịu nhìn Manh Manh, trong lòng chứa đầy tức giận!

Dù trêu ai chọc ai, sao lại có thể gây ra họa lớn như thế, cô gấp gáp chạy lên núi, liên lụy anh bị ông ngoại, bà ngoại quở trách, ba anh cũng hận không thể đánh anh một trận, có đôi khi, Vệ Hiểu Phong thực hoài nghi, mình đúng là do cha mẹ sinh ra, hay là nha đầu kia mới đúng, một ngọn gió thổi cỏ lay, nhất định đều nói là lỗi của anh, từ trước kia đến bây giờ, Vệ Hiểu Phong cũng không đếm được đã đeo bao nhiêu tiếng xấu cho cô, lúc này may mà không sao, nếu tiểu nha đầu thực sự xảy ra cái gì không hay, Vệ Hiểu Phong có lấy cái chết tạ tội cũng không được.

Vệ Hiểu Phong trừng mắt nhìn hai người, tức giận mở miệng: “Phùng đầu gỗ, nhanh chóng đem kẻ gây rối này lấy về nhà đi, cứ thế này, tôi sẽ giảm thọ mười năm, ông ngoại, bà ngoại đến đây…” Manh Manh hướng anh làm cái mặt quỷ, cô đã sớm biết, vừa rồi đã gặp thư ký của ông nội ở dưới lầu.

Bà Phương đem Manh Manh kiểm tra mấy lần, xác định cháu gái hoàn chỉnh vô khuyết mới bắt đầu thầm oán: “Nha đầu kia, về sau không được lại chạy ra bên ngoài, lúc này là do vận khí tốt, lần tới, bà nội của con đã già đi, tim không chịu nổi, một ngày đó nhắm mắt buông tay, con muốn lên trời thì tùy con, hiện tại không được.”

Manh Manh nhào vào trong lòng bà Phương làm nũng: “Cái gì nhắm mắt buông tay, bà nội cùng ông nội đều sống lâu hơn trăm tuổi.” Bà Phương xì một tiếng cười vui vẻ, nhéo nhéo khuôn mặt của cô: “Vừa há mồm là nói lời ngon ngọt, dụ dỗ bà nội của con cao hứng.” Nói xong, quét mắt sang Phùng Ki đang đứng thẳng tắp bên kia, cười nói: “Nha đầu kia tính tình hoang dã, bị bà nuông chiều từ nhỏ mà hỏng rồi, về sau con cố gắng thông cảm cho con bé, nhưng cũng không được khi dễ con