
Anh sẽ phải yêu em
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 323612
Bình chọn: 8.5.00/10/361 lượt.
Vệ Hiểu Phong không khỏi âm thầm nhíu mày, vẫn rất có phong độ đi ra ngoài dẫn cô vào.
Sài Tử Hinh thực kiêu ngạo, cô gái kiêu ngạo như vậy, cho dù vì nguyên nhân gì, nguyện ý hạ mình đến tìm anh, cũng đã cho anh mặt mũi, đây là phong độ cơ bản nhất của đàn ông, hơn nữa, hiện tại anh cùng Sài Tử Hinh cũng coi như bè bạn, hợp tác làm ăn cũng thường xuyên hơn, đương nhiên, Vệ Hiểu Phong còn có một tâm tư chưa thể nói với người ngoài, chính là đang ngồi cùng mấy anh bạn điều kiện cũng không tệ, có lẽ sẽ có người nào đó lọt vào mắt Sài Tử Hinh, cũng coi như anh làm ông mai một lần, dù sao, chuyện này ‘tử đạo hữu bất tử bần đạo’ (bạn bè có chết cũng không sao, mình sống là tốt rồi), bằng không, trong nhà mà thúc giục anh sẽ rất phiền.
Ai ngờ vừa mang Sài Tử Hinh tiến vào, Phùng Ki liền gọi điện thoại đến, cũng chẳng chào hỏi gì, trực tiếp hỏi anh đang ở đâu, anh chỉ có thể nói địa chỉ, Phùng Ki nói: “Tôi đến ngay.” Liền trực tiếp ngắt điện thoại, khiến Vệ Hiểu Phong thấy có chút hơi kì lạ, nhưng vừa nghĩ lại liền hiểu được.
Khẳng định là tiểu nha đầu bỏ chạy, Vệ Hiểu Phong hiểu Manh Manh nhất, nha đầu kia mà trị ai, Thiệu Tình cho dù tự nhận kỹ xảo nham hiểm thế nào đến tay tiểu nha đầu cũng bằng không, khẳng định là thu thập Thiệu Tình lại sợ Phùng Ki quở trách, trực tiếp bỏ chạy, theo như ý tứ của Hiểu Phong, cũng nên để cho Phùng Ki sốt ruột.
Tiểu nha đầu bình thường rất khôn khéo, gặp phải Phùng đầu gỗ liền choáng váng hơn phân nửa, tâm tư đàn ông từ xưa đến nay đều giống nhau, ngươi càng vội vàng, cho thấy ván đã đóng thuyền, ngươi là miếng thịt trên miệng anh ta, anh ta sẽ không thấy lo, ngươi phải nới ra một khoảng cách thích hợp, khoảng cách có, mới có thể câu anh ta.
Anh buông điện thoại xuống, đưa tay cầm mấy lá bài, nở nụ cười: “Ừ, bài này có thể thắng, không chơi, chơi với mấy cậu, cũng không tính có kỹ thuật gì.” Lục Tử ở đối diện nói: “Đừng giỡn nha! Khó khăn lắm mới bắt đầu, mới chơi một chút, bọn tôi thua còn chưa nói, cậu đang thắng lại muốn chạy.”
Vệ Hiểu Phong đứng lên: “Mình thực có chút việc, lát nữa sẽ có người tới tìm mình, nơi này rất ầm ỹ, mình qua phòng bên nói mấy câu, hay là, để Tử Hinh chơi thay mình một lát…” Sài Tử Hinh lại rất hiền hoà, ngồi vào vị trí của anh, cười với anh: “Thua anh chịu, thắng là của em.” Vệ Hiểu Phong không khỏi mỉm cười: “Đương nhiên.”
Cùng thời gian đó, Phùng Ki mặc quân phục được cô phục vụ đưa vào, Phùng Ki vừa vào đến, không khí nhốn nháo trong phòng ngưng trệ vài giây ngắn ngủi, nơi này chủ yếu chứa loại nam nữ chơi bời, bỗng nhiên đi vào một anh lính, có chút quỷ dị, rất không phù hợp, bọn họ không thích ứng, Phùng Ki cũng khó chịu.
Đây là cái chỗ gì vậy! Hai tiểu thư đứng tiếp khách ở cửa, sườn xám xẻ gần đến thắt lưng, vừa bước đi, hai tà trước sau cũng lắc lư theo, đùi sáng choang lộ ra… Phùng Ki nhìn thế nào, cũng giống cái nơi □, đi vào như lọt vào mê cung, khiến đầu choáng váng.
Nói tên Vệ Hiểu Phong, người phục vụ trực tiếp mang anh lên lầu ba, đẩy cửa ra, trước mặt liền ngửi được mùi rượu và thốc lá, khói mù lượn lờ, ngọn đèn âm u, có vẻ sa đọa lại mờ ảo, trên khoảng trống trong phòng đặt một cái bàn, vài người đang chơi mạt chược, tiếng lạch cạch không dứt bên tai.
Vệ Hiểu Phong không đợi anh kịp cau mày, liền giơ tay vẫy chào, đẩy anh ra ngoài vào phòng bên cạnh, tuy rằng ngọn đèn vẫn không đủ sáng, nhưng ít ra nơi này im lặng hơn.
Vệ Hiểu Phong ngồi trên sofa, châm thuốc, cười tủm tỉm nhìn anh: “Lễ Quốc khánh, bộ đội các cậu không phải sẽ rất bận sao, sao lại đến đây tìm tôi.”
Mặc dù Vệ Hiểu Phong và Phùng Ki xấp xỉ tuổi nhau, nhưng lại không quá thân thiết, nói gần không gần, nói xa cũng không xa, hai người căn bản không phải cùng một loại người, nhưng bởi vì Manh Manh, mấy năm nay hai người cũng thường gặp mặt.
Kỳ thật Vệ Hiểu Phong rất bội phục Phùng Ki, có lý tưởng, có tín ngưỡng, hơn nữa có thể đem lý tưởng tín ngưỡng kiên trì thực hiện, đây không phải việc ai cũng có thể làm được, mộng quân lữ anh cũng từng có, trước đây, người anh sùng bái nhất chính là cậu Phương Chấn Đông, trên người ông luôn có một loại nhiệt huyết cùng kích tình quân nhân, là thứ anh từng vô cùng nhắm tới, sau này trưởng thành, do nhiều nguyên nhân, anh không tham gia quân ngũ, mà lựa chọn kinh doanh.
Về mặt nào đó mà nói, anh đã hoang phế giấc mộng của mình, nhưng cũng chưa hề hối hận, Vệ Hiểu Phong có thể thực lý trí nhận thức mình rất rõ ràng, anh có chút tản mạn, chịu không nổi thúc ép quá nghiêm khắc, tham gia quân ngũ không thích hợp với anh, anh rất thích cuộc sống hiện tại, cũng bừa bãi như ai, nhưng vẫn thủy chung mang một phần kính trọng đối với quân nhân, đương nhiên, việc này cũng không gây trở ngại tâm lý anh muốn xem náo nhiệt.
Phùng Ki ngồi đối diện anh, không lòng vòng, nói thẳng: “Manh Manh đâu?” Vệ Hiểu Phong phì một tiếng vui vẻ, nhích về phía sau, có vài phần trêu tức nói: “Lời này rất mới mẻ nha, cậu và nha đầu kia cả ngày ở cùng nơi, lúc này lại hỏi tôi cô bé ở đâu, Phùng Ki, có phải cậu huấn luyện đến hồ đồ rồi hay không.”
Ph