
bé.”
Khuôn mặt đen của Phùng Ki hé ra một chút đỏ sậm, lại trịnh trọng gật đầu: “Ngài yên tâm.” Ba chữ rất đơn giản, nhưng tiến vào trong lòng Manh Manh lại thật là ngọt.
Từ bệnh viện đi ra, đã là ngày nghỉ cuối cùng của lễ Quốc khánh, Manh Manh cảm thấy, Ki ca ca có định lực hơn so với cô, mấy ngày nay từ Tây Tạng đến Thành phố B, tất cả việc ăn uống tắm rửa đều do Ki ca ca hầu hạ, kỳ thật Manh Manh đã sớm có thể tự do hoạt động, nhưng cô tham lam sự ấm áp trong lòng Ki ca ca, ăn vạ, không muốn làm gì, Phùng Ki cũng tùy cô.
Manh Manh có chủ ý nhỏ, bỏ qua một bên chuyện Thiệu Tình, cô không nói lời nào, trực tiếp chạy tới Tây Tạng, còn suýt nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyện này, chính mình có chút sai, cô suy nghĩ, nếu mình dụ hoặc thành công, một khi Ki ca ca cao hứng, không chừng sẽ quên chuyện này đi.
Nhưng Ki ca ca bình thường không chống lại nổi dụ hoặc, lúc này lại giống như Liễu Hạ Huệ – người đẹp ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, chính là đối mặt với bộ dáng trần trụi của cô, cũng không nhào qua như trước, còn tắm rửa cho cô đâu vào đấy, đối với dụ hoặc của cô, bày ra thái độ mắt điếc tai ngơ.
Trong lòng Manh Manh bắt đầu khó chịu, không phải thực muốn tính sổ với cô chứ! Chuyện này nếu thật sự nói cũng không thể trách cô, chẳng lẽ còn vì Thiệu Tình… Manh Manh nhớ tới giấc mộng kia, tâm tình trở nên cực kém, ở bên ngoài tiểu khu nhìn thấy Thiệu Cương, tâm tình Manh Manh càng tệ hơn.
Thiệu Cương chờ ba ngày ở chỗ này, mới đợi được người, cho tới bây giờ, người duy nhất anh có thể nhờ vả cũng chỉ còn lại có Phùng Ki, dù sao anh ta và chị anh cũng từng có một đoạn tình.
Phùng Ki dừng xe ở bên người Thiệu Cương, ánh mắt Thiệu Cương đảo qua Manh Manh, sắc mặt đỏ hồng, còn lắp bắp mở miệng: “Cái kia, Phùng doanh trưởng, tôi biết tôi không nên tới, nhưng chuyện của chị tôi…” Lời của anh còn chưa dứt, đã bị Phùng Ki trực tiếp đánh gãy: “Thiệu Cương, chuyện của chị cậu không quan hệ với tôi, tôi không muốn biết, cậu càng không cần phải nói với tôi, hiểu chưa?” Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: “Hành vi tự tiện ra ngoài là trái với kỷ luật, bây giờ lập tức trở về bộ đội.”
Khẩu khí hờ hững, thái độ kiên quyết, Manh Manh hơi có chút ngoài ý muốn, cho đến khi bị Phùng Ki kéo vào thang máy, Manh Manh vẫn còn nhìn anh, giống như đã có thay đổi gì, mà chính mình cũng không được biết…
Ra khỏi thang máy, Phùng Ki bỗng nhiên quay đầu: “Ngơ ngác nhìn anh cũng vô dụng, hiện tại cẩn thận ngẫm lại những lỗi em đã phạm, vào nhà viết bảng tự kiểm cho anh, không chi tiết, không thành khẩn thì không được ngủ.” Manh Manh há hốc mồm, anh chàng này thực sự xem cô là lính cấp dưới của anh…
Như Nguyện: chương sau có H nghe các nàng, comment nhìu thì ta đăng típ, hắc hắc….
Chương 44
Manh Manh mặc kệ những thứ khác, biểu hiện của Ki ca ca khiến cô thật hài lòng, tâm tình vừa rồi vô cùng tệ, nháy mắt lại thật tốt, cùng với vẻ lo lắng lúc nãy khác nhau một trời một vực, Manh Manh hoàn toàn trầm tĩnh lại.
Vào phòng, đá rơi giầy xuống, trực tiếp chạy tới phòng ngủ, thấy cái giường thoải mái to lớn của mình, nhảy dựng lên nhào qua, lại bị Phùng Ki ôm lấy thắt lưng từ phía sau, đặt lên ghế sofa ở cuối giường, Manh Manh bất mãn nhìn anh: “Người ta mệt mỏi, buồn ngủ…”
Phùng Ki buồn cười chỉ chỉ lên chóp mũi của cô: “Nhiều ngày không về nhà, chỗ nào cũng đầy bụi.” Nói xong, đem mền, drap trên giường kéo xuống, một bên giục Manh Manh đi tắm rửa.
Trong mắt Manh Manh hiện lên một tia giảo hoạt, thực nhu thuận đi vào phòng tắm tắm rửa, Phùng Ki thu dọn thật tốt xong, đến toilet bên ngoài tắm vội rồi trở vào, tiểu nha đầu còn ngâm mình ở bên trong.
Phùng Ki gõ gõ cửa: “Manh Manh, Manh Manh…” Nửa ngày không có người lên tiếng trả lời, Phùng Ki bỗng nhiên nhớ tới chuyện lần trước, không khỏi mỉm cười, đẩy cửa ra, đi vào, tình huống trong phòng tắm thật xinh đẹp, dụ hoặc.
Khí nóng bốc hơi tràn ngập tạo ra sương mù ướt át, tầm mắt mơ hồ, không gian mông lung, tiểu nha đầu nằm □ bên trong bồn tắm lớn, eo nhỏ, chân dài, đường cong nữ tính duyên dáng, ở trong nước hiện ra một phần xinh đẹp kinh người, giống như những bức tranh phương Tây trên đỉnh giáo đường thời Trung Cổ, da thịt trắng như ngọc, đường cong phập phồng động lòng người…
Cái cổ dài mà xinh đẹp hơi nghiêng, mái tóc đen mượt vén qua một bên, đuôi tóc dài rơi ra ngoài bồn tắm, nước còn đang nhiểu giọt, hai má đỏ bừng xoay qua bên kia, ánh mắt nhẹ nhàng nhắm lại, lông mi giống như quạt lông thật dài, dưới mắt ẩn hiện vết đen mờ nhạt, giống như ủ rượu sau giữa trưa ngày mùa hè, yên tĩnh xinh đẹp.
Dưới cái mũi xinh đẹp, hé ra cái miệng nhỏ nhắn hay thích chu lên, cánh môi phấn nộn đầy đặn, giống như trái đào tiên đầu tháng tám, mang theo mùi giọt sương thơm ngát, dụ dỗ người ta nhấm nháp.
Cánh tay tùy ý để trên người, khum khum che tại cảnh xuân trước ngực, lộ ra ranh giới mơ hồ, cánh tay còn lại ngẫu nhiên hạ xuống một chút, chìm vào trong nước… Cái bụng nhỏ trơn nhẵn, nồng ấm bên dưới, Đào Hoa Cốc như ẩn như hiện…
Phùng Ki chợt thấy cả người nóng bỏng, máu sôi trào l