
ái là nhìn thấu tâm tư của cô, nha đầu kia không hề tâm cơ, hơn nữa, hình tượng này thực sự rất đáng yêu.
Hiển nhiên là vừa chui ra từ ổ chăn, tóc lộn xộn, lên đỉnh đầu lùm xùm tạo thành một cái mào gà, nói thật, bộ dáng nha đầu kia thật tình khá tốt, làn da trắng, mắt to, cái mũi thẳng, chỉ là mặt nhăn nhăn, cái miệng nhỏ nhắn mở to, Hiểu Phong lo lắng, nước miếng sẽ từ miệng cô nhỏ xuống, giống con mèo nhỏ nhìn thấy cá. (chị này cũng quá dễ thương rồi ^^)
Vệ Hiểu Phong nhịn không được đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô: “Khép miệng lại, coi chừng ruồi bọ bay vào, tiểu nha đầu…” Trần Hiểu Kỳ lạch cạch ngậm miệng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng một mảnh.
Khẩu khí Vệ Hiểu Phong quá mức thân thiết, thậm chí không tự giác mang theo yêu chìu, cảnh báo trong lòng Manh Manh thùng thùng gõ vài cái, anh Hiểu Phong không phải là một người tốt để tiếp xúc, ngoại trừ đối với bạn bè, người nhà, còn lại tính cách tương đối lạnh lùng, hơn nữa đối với bạn học của cô, lễ phép mà xa cách, chưa bao giờ dùng ánh mắt vừa rồi, ngữ khí vừa rồi, chẳng lẽ anh họ thực coi trọng Hiểu Kỳ …
Manh Manh ngồi ở ghế sau, quay đầu đánh giá bạn tốt bên người, vừa nhìn, không khỏi bật cười, nha đầu kia quả thực đem sắc nữ phát huy đến cực hạn, miệng mở to, tròng mắt kia không rời khỏi người của Hiểu Phong ở trước mặt, hơn nữa, ánh mắt nhìn thế nào cũng như mộng ảo, Manh Manh giống như có thể thấy, trong hai tròng mắt cô bạn xuất hiện hai hình trái tim thật to lộ ra ngoài.
Manh Manh bỗng nhiên bắt đầu hoài nghi, trước kia cô và Phan Thiệu yêu đương là thật hay giả, ánh mắt Manh Manh trượt trên mặt cô, lướt một vòng trên người cô, nha đầu kia thực lôi thôi, bộ quần áo thể thao rộng thùng thình trên người đã mặc một năm, không vừa người, có chút quá lớn, nhìn qua thật sự là một trời một vực với người đẹp.
Manh Manh từng bị Hiểu Kỳ lôi kéo, theo cô đi mua quần áo, kia thật sự là trải qua một lần khó quên, sáng sớm đã bị Hiểu Kỳ túm ra ngoài, trong tay xách theo cái túi lớn đi thẳng đến chợ bán sỉ, ở chỗ người chen với người chui đông chui tây, đến một quầy hàng ở góc khuất bán sỉ quần áo thể thao, Hiểu Kỳ liền mua hai mươi bộ, để lại hai bộ cho mình mặc, còn lại toàn bộ gửi về cho cha, ngay cả vừa người hay không cũng không chú ý, huống chi về khuynh hướng thời trang, Hiểu Kỳ lôi thôi có thể khiến người và thần đều tức giận, dáng người rất tốt, bị che trong bộ quần áo thể thao rộng thùng thình, trên mặt lúc này còn mang theo một cái kính đen rất xấu.
Manh Manh có chút ghét bỏ xoay đi, cười chính mình nghĩ nhiều, nha đầu kia không cùng dạng với anh Hiểu Phong, căn bản là người ở hai thế giới, vĩnh viễn cũng không đi cùng một con đường. (MM thật quá sai lầm ^^)
“Con gái sao lại tùy ý qua đêm bên ngoài, lại còn uống rượu, có biết nguy hiểm hay không, nếu thực phát sinh chuyện gì, hối hận cũng đã muộn…” Vệ Hiểu Phong mặt nghiêm, bắt đầu giáo huấn hai cô.
Manh Manh nhìn ánh mắt, anh Hiểu Phong bình thường rất chìu cô, có đôi khi chìu không có nguyên tắc, nhưng một vài thời điểm, anh nói chuyện, cô cũng phải nghe, anh Hiểu Phong mà tức lên, thực dám đánh mông cô, khi còn bé đã có nhiều lần, lúc đầu, cô còn vụng trộm tìm bà nội cáo trạng, bà nội quở trách anh Hiểu Phong một chút, sau đó, anh Hiểu Phong vẫn đánh không tha, sau vài lần, Manh Manh đã thông minh hơn.
Lại nói, Ki ca ca còn ôn nhu hơn nhiều so với anh Hiểu Phong, tuy rằng cũng thích giáo huấn cô, nhưng một đầu ngón tay cũng chưa chạm vào cô, Manh Manh chu chu miệng, lại không dám cãi.
Nhưng Hiểu Kỳ nào biết mấy chuyện này, trong ấn tượng của cô, Vệ Hiểu Phong chính là một đại soái ca tính tình tốt không chịu được, hơn nữa là đại soái ca phân rõ phải trái, chuyện đêm qua chỉ do ngoài ý muốn, Trần Hiểu Kỳ không cảm thấy chính mình có gì sai, hoặc là nói, sai đến độ bị phê bình, bởi vậy không phục cãi lại: “Ngày hôm qua là đàn anh lấy được học bổng mở tiệc chúc mừng, mọi người cao hứng liền uống nhiều mấy chén, dù sao đều là bạn học, hơn nữa, trong nhà anh Sài, có thể có nguy hiểm gì, anh họ cũng thực chuyện bé xé ra to!”
Ánh mắt Vệ Hiểu Phong trầm xuống, từ trong kính chiếu hậu quét Trần Hiểu Kỳ liếc mắt một cái, Trần Hiểu Kỳ bị cái liếc mắt này của anh mà không tự chủ có chút chột dạ, cúi đầu, rất nhanh liền ngẩng lên, trong lòng nói, mình hư gì chứ, lại không làm sai việc gì, hơn nữa, dù là làm sai, anh họ của Manh Manh cũng không thể xen vào nha!
Bởi vậy nâng cằm lên, cùng Vệ Hiểu Phong đối diện, Manh Manh cũng bắt đầu bội phục dũng khí của cô, nha đầu kia đừng nhìn lớn lên như con mèo nhỏ, trong bụng thật ra là con hổ.
Vệ Hiểu Phong đối diện với cô vài giây, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười: “Trần Hiểu Kỳ, anh nghe Manh Manh nói, nghỉ đông em muốn đến công ty của anh làm việc, có phải không?” “Á! Dạ!” Trần Hiểu Kỳ sửng sốt một chút gật gật đầu, có chút không rõ, sao loáng một cái liền chuyển tới đề tài này: “Sao vậy? Manh Manh nói anh đồng ý rồi.”
Mày rậm Vệ Hiểu Phong nhướng nhướng lên, ánh mắt mị hoặc: “Đồng ý rồi, chỉ hỏi lại thôi! Anh chờ em…” Không biết vì sao, rõ ràng ngữ khí V