
Anh sẽ phải yêu em
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 323352
Bình chọn: 9.5.00/10/335 lượt.
g để cho mình ngủ thêm chút nữa, van cầu bạn …”
Nói xong, ba chân bốn cẳng nhảy lên giường, đầu oạch một tiếng hắn chôn vào trong gối đầu, Manh Manh đi lên đem gối đầu cùng chăn đều quăng xuống mặt đất, túm cô lay động: “Bạn đúng là heo, người khác đem bạn đi bán cũng không biết, tỉnh, tỉnh, chúng ta nên trở về trường học, buổi sáng hôm nay là giờ học của Phù thủy.”
“Phù thủy?” Trần Hiểu Kỳ bỗng nhiên mở mắt ra, lúc này hoàn toàn tỉnh, Phù thủy dạy các cô môn Khái luận truyền bá học, hơn năm mươi tuổi là lão xử nữ chưa kết hôn, gương mặt như như tảng đá, chưa từng thấy nở nụ cười, trong lớp sẽ dò số điểm danh, đi muộn, về sớm, trốn học đều giết không tha, bởi vậy các bạn cùng khóa đặt cho biệt danh Phù thủy.
Trần Hiểu Kỳ từng tự mình lĩnh hội, Manh Manh nhắc tới Phù thủy, Trần Hiểu Kỳ từ heo, liền có thể lập tức biến thành con thỏ, thời điểm Trần Hiểu Kỳ bị Manh Manh nài ép lôi kéo ra ngoài, bị gió lạnh thổi qua, không khỏi rùng mình vài cái, ngẩng đầu nhìn, mặt trời còn chưa mọc, cúi đầu nhìn đồng hồ, bất mãn than thở: “Mới sáu giờ, bạn gấp cái gì…” Còn chưa nói xong, đã bị Manh Manh tha ra ngoài, liền giống như bị quỷ đuổi theo phía sau, chạy như bay, rất nhanh, hai người liền biến mất ở làn đường xe chạy trước biệt thự, từ đầu tới cuối cũng chưa quay đầu liếc mắt một cái, tự nhiên cũng không nhìn thấy Sài Tử Hiên từ đầu đến cuối đứng ở sân thượng lầu hai.
Tâm tình Sài Tử Hiên tuyệt vọng lại phức tạp, nhìn thân ảnh Manh Manh vội vàng chạy đi, cảm giác trống rỗng giống như cái gì cũng không tồn tại.
Sài Tử Hiên rất rõ ràng, sau này, anh và Manh Manh chỉ sợ ngay cả làm bạn bè cũng không được, Sài Tử Hiên ảm đạm thở dài, cúi đầu: “Chị à, em không muốn có được theo cách này, hơn nữa, mặc dù làm vậy, cũng chưa chắc có được Manh Manh, em hiểu cô ấy, không có được cô ấy, em cũng không oán, chỉ có thể oán vận mệnh để em gặp cô ấy quá muộn, chị, em muốn ra nước ngoài du học…”
Chương 48
“Ra nước ngoài? Lúc trước khi em tốt nghiệp trung học, chị và ba đều hy vọng em xuất ngoại, trường học cũng thay em chuẩn bị thật tốt, nhưng em thì sao, lại ở trong nước học đại học, hiện tại bởi vì thất tình đã muốn xuất ngoại, Tử Hiên, em thật có tiền đồ nha, chuyện tới mức này, chị không thèm nghe em nói nữa, tài chính của Hồng Cơ xảy ra vấn đề, em muốn rời khỏi nước, khẳng định không được.”
“Tài chính?” Sài Tử Hiên sửng sốt một chút: “Sao có thể, không phải công ty vẫn hoạt động rất tốt sao, mấy hôm trước trên báo không phải đã dự đoán năm nay lợi nhuận của Hồng Cơ sẽ tăng, thị trường chứng khoán có xu thế tăng trưởng.”
Sài Tử Hinh xoay người tựa vào hàng rào bằng cẩm thạch của sân thượng, vô cùng chăm chú nhìn anh: “Đó chỉ là thủ thuật che mắt người ngoài mà thôi, em cũng biết, Sài gia chúng ta lập nghiệp từ khai thác mỏ, lúc trước trong tay ông nội có một quặng kim loại hiếm, lại ngay thời điểm cải cách mở cửa, Sài gia chúng ta mới bắt đầu gây dựng, tích lũy tài chính, buôn bán càng làm càng lớn, mấy năm nay, dù mở rộng buôn bán, kỳ thật là cái thùng rỗng, đều là các khoản vay từ ngân hàng, trên tay chúng ta là cổ phiếu của Hồng Cơ, một khi lỗ hổng tài chính của Hồng Cơ không bù đắp được, làm sao còn giá trị gì…”
Sài Tử Hiên khiếp sợ nhưng một chớp mắt, liền khôi phục bình tĩnh: “Nếu công ty không thu được lợi nhuận thì huề vốn là tốt rồi, không cầu phú quý mà cầu bình an cũng không tệ.” “Bình an, em nói thật nhẹ nhàng…” Sài Tử Hinh hơi hơi cười khổ: “Nói thật, bất động sản nhà chúng ta đều thế chấp cho ngân hàng, một khi Hồng Cơ đổ, chị em ta phải ăn ngủ đầu đường, làm sao có thể bình an.”
Sài Tử Hiên nâng tay đè cái trán co rút đau đớn: “Chị, bây giờ chị muốn em làm gì?” Ánh mắt Sài Tử Hinh hiện lên một tia sáng: “Vốn là, nếu em vào được Phương gia, mấy vấn đề này sẽ giải quyết dễ dàng, đêm qua lại là cơ hội tốt ngàn năm mới có, nhưng em…” “Chị…” Sài Tử Hiên gắt gao nhăn mày đánh gãy lời Sài Tử Hinh: “Cho dù Manh Manh thực sự theo em, cùng Sài gia có can hệ gì?”
Sài Tử Hinh lắc đầu: “Tử Hiên, em biết không, trong ngọn núi phía tây bắc kia tích trữ lượng quặng phong phú, mảnh đất ở chân núi, nếu chúng ta mua được, ngọn núi này chính là của Hồng Cơ, khai phá ra, Hồng Cơ chúng ta không chỉ có thể vượt qua cửa ải khó khăn, có lẽ còn có thể trở thành một trong một trăm xí nghiệp mạnh nhất thế giới, mảnh đất kia hiện tại nằm trong tay Vệ Hiểu Phong.”
Sài Tử Hiên vẫn biết chị mình có dã tâm rất lớn, từ nhỏ đã biết, nhưng lại không nghĩ tới, dã tâm của cô đã khuếch trương đến trình độ này, mấy lần trước, anh thấy chị và Vệ Hiểu Phong phát triển không thuận, trong lòng còn bất bình thay chị, cảm thấy Vệ Hiểu Phong có mắt không tròng, phụ nữ tốt như chị mình làm sao lại không nhìn thấy, nhưng hiện tại, đột nhiên ngay cả anh cũng có chút không nhận ra chị mình.
Trong ấn tượng của anh, cho dù chị chú trọng sự nghiệp, nhưng cho tới bây giờ vẫn không biết dùng âm u thủ đoạn gì, việc buôn bán tính kế cũng không nói làm gì, nhưng đem cảm tình coi như lợi thế buôn bán, không khỏi quá mức bỉ ổi, nếu không phải hôm nay chị ng