
rãi:
Tuan à, ngày mai mẹ ra Ha Noi có việc . Con đăng ký vé máy bay cho mẹ nha.
Thái Tuấn ngạc nhiên:
– Mẹ ra Ha Noi làm gì ? Từ ngày ba con mât” đến giờ, mẹ có đi xa bao giờ đâu ? Mẹ khiến con khó hiểu qúa
– Mẹ ra ngoài ấy thăm má ba của con . Cô ấy đang bệnh nặng
– Thái Tuấn kinh ngạc:
– Má ba của con ? Là sao ?
Bà Tâm An trầm giọng:
– Là mẹ sau của con, vợ nhỏ của ba con . Cô ấy đã hi sinh rất nhiều cho ba con . Nếu khong có cổ, con đã khong còn cha từ lâu lắm
– Tuan bặm môi:
– Sao bây giờ mẹ mới nói . PhảI mẹ khong muốn tình cảm của ba con chia lẻ khong ?
Lắc đầu, mắt bà Tâm An buồn thăm thẳm:
– Mẹ khogn hề biêt” chuyện ba con và cô Ba . Mẹ mới biêt” đây thôi, do chú Út kể . Và chiều qua chú con điện vô cho mẹ hay tin cô ấy bệnh
– Nghĩa là, mẹ chưa từng gặp họ ?
Chưa con a.
– Lỡ ra đó, nguoi ta xúc phạm mẹ ? Bà ấy còn chồng con nữa
– Cô ba ở môt. mình suôt” hai mươi bảy năm nay, nuôi con lớn khôn, khong hề nhận một chút tài trợ nào của ba con
– Thái Tuấn chép miệng:
– Chú Út con luon thưong nguoi, con chỉ e chú ấy muốn chúng ta giúp họ, nên mới kể như thế
– Con lớn rồi, mà nói năng đôi lúc như trẻ con vậy thôi . Chuyện hệ trọng liên quan tới nguoi sống, kẻ chết . Chú Út con đâu dám nói bậy . Hơn nữa, ngày trước ba con tưởng đã hy sinh trong chiến dịnh Đồng Xoài . Đơn vị khogn tìm đuoc xác, mà nguoi cũng khong thấy về . Mãi ba tháng sau, cơ sở bí mật mới đưa ba con ra đuoc chiến khi . Lúc ấy mọi nguoi mới biết ba con bị thương nặng . Ơn sâu n ghĩa nặng ấy, mẹ vô tình khong biêt” đã đành . bây giờ mẹ biêt” rồi, mẹ khong thê/ làm ngơ con ạ . đời nguoi sống cho đạo lý nhân tâm thanh thản khong dễ chút nào
– Thế, má Ba có duoc mấy nguoi con hả mẹ ?
– Có môt. cậu con trai, nhỏ hơn con hai tuổi . Ba con khong hề biêt” viêc. Ông có con với cô ấy . Trươc” lúc ba con mất vài năm, vô tình ba con gặp lại cổ . Nhưgn vì hạnh phúc của gia đình ta, cô ấy cương quyết từ chối mọi sự giúp đỡ của ba con . Chú con biểu, thằng nhỏ học luật, đã ra trường hai ba năm rồi, nó khá lắm
– Thái Tuấn nghe mẹ kể, anh bỗng bồn chồn trong bụng . Trời ạ, có khi nào nguoi con cùng cha với anh là Cuong khong ?
– Đã hơn một lần anh nghe ThanH Trà ***t chét: “Anh Tuan tin khong, nhìn anh và anh Cuong, em thấy giống nhau ghê vậy”
– Mỗi lần nghe, Tuan chỉ cuoi . Bây giờ, qua chuyện me kể, anh chợt hoang mang rối rắm vô cùng
– Buổi tối tuyêt. vời của anh hôm qua ở Đà Lạt, cho anh biết môt. điều: Anh khong thể khong có Như Thủy trong cuôc. đời này . Cô là nửa cuộc đời anh cần có
– Cao Cường yêu Thuy, muốn cưới cho đuoc Như Thủy . Nếu Cuong đích thưc. là em trai anh ? Anh phải thế nào đây ? Tất nhiên khong thể dành nhau môt. cô gái
– Như Thủy là nguoi con gái bao năm anh khao khát, kiếm tìm . Lè nao, ong trời lại chơi khăm anh ?
Bà Tâm An nhìn con:
– Con trách ba mẹ hả Tuan ?
Thái Tuấn nhẹ lời:
– Con khong dám mẹ ạ ? Con đang nghĩ đến chuyện khac”, nó liên quan đến tình cảm của con
– Bà Tâm An dè dặt:
– Tuan này, mẹ muốn con giải thích cho mẹ môt chuyện
– Con xin nghe mẹ nói
– Phải con thương con bé Thuy, con gai bác Tài khong ?
– Cứ ngỡ mẹ nói chuyệN Vân Phượng, ai dè mẹ lại hỏi về Như Thủy . Mẹ muốn gì ở anh đây ?
– Ngước nhìn mẹ, Tuan thẳng thắn:
– Con yêu Thuy, khong phải bây giờ, mà cũng lâu rồi . Con dự định sau khi Thuy từ Đà Lạt về, con sẽ thưa với mẹ cho con đuoc cưới cô ấy
– Bà Tâm An kêu lên:
– Cưới Như Thủy à ? Mẹ rất qúi con bé . Nếu mẹ nhớ ra nó sớm hơn, con nhât” định đã yên bề gia thất
– Thì bây giờ cũng đâu đã muộn hả mẹ ?
– Bà Tâm An cay đắng:
– Tuan ! Con vô tình đến mức ấy sao ? Chuyện con và Vân Phượng . Con đã ăn ở với con gái nguoi ta đến độ mang thai . Bây giờ con muốn bỏ nó, để làm đám cưới với Như Thủy . Con nghĩ mẹ làm theo đuoc con ư ? Tuan, tại sao con lại để xảy ra chuyện này ?
– Thái Tuấn bât. dậy:
– Mẹ ! Ai nói với mẹ, con đã sống với cô ấy ?
– Hôm qua, nó cùng ba nó tới đây khóc lóc kể với mẹ . Mẹ xót xa qúa Tuan a.
Thái Tuấn nhếch môi;
– Khốn nạn ! Cô ta đã vu khống cho con, để con dạy cô ta môt. bài học
– Bà Tâm An kéo tay Tuan:
– Nghĩa là…
Mẹ sanh con ra, mẹ khong hiểu tính con hay sao . Con đã ghét thứ gì, dù thèm chết con cũng khong thèm ngó tới nữa . Vân Phượng đã khiến con bực bội nhiều . Con đã khogn còn gặp và đi chơi với cô ấy cả vài tháng nay . Nhất định cô gái hư đốn này muốn trói buộc con vào chuyện ghê tởm nhất . Con khong chịu đâu mẹ . Để con gọi điện mời cha con ông ấy tới đây
– Mặt bà Tâm An bừng sáng:
– Ôi Tuan ! Mẹ khong hề tin lời Vân Phượng . Nhưng nó làm dữ qúa
– Con nhớ ngày trước mẹ khen nguoi ta lắm kia mà
– Ơ thì, ai lấy thước đo đuoc lòng nguoi chứ – Bà Tâm An cười hiền
– Giải quyêt” xong việc này, con sẽ đưa mẹ ra Ha Noi . Con muốn mẹ khogn còn day dứt ở năm tháng còn lại cuối đời
– Cám ơn con . Mẹ phải thông báo tin đặc biệt này cho ông Tài . hẳn ông ấy mừng lắm
– Thái Tuấn cuoi cuoi:
– Vậy là mẹ đã đồng ý . Như Thủy nhất định trở thành vợ tốt, đứa con dâu ngoan hiền, hiếu thảo của me.
– Thái Tuấn nhìn lên bầu trời thât. cao