
g với nguoi nó yêu thương . Nó khong có tính cưỡng đoạt, khong thể có
– Ông NGuyện chơt. lên tiếng:
– Chị Tâm An ! Chị nghĩ sao đây khi tôi muối mặt đến nhà chị với sự thật bẽ bàng, do sự ngu ngố của con gái tôi gây nên
– Ông muốn tôi phải thế nào ?
Gằn giọng ông NGuyện quyền hành:
– Quan hệ giữa Thái Tuấn và Vân Phượng rất nhiều bè bạn của chúng ta đã biết . Chuyện đã đến mức này,chúng ta nên cho hai đứa làm đám cưới . Phận nhà gái lẽ ra tôi chẳng nên đường đột, như thế thât. mất tư cách qúa . Khổ nổi, khong còn cách cứu vãn tôi đành đến chị . Mọi chi phí tốn kém, tôi sẽ làm hết để con cái chúng ta hạnh phúc
– Bà Tâm An lắc đầu:
– Chắc khogn đuoc đâu anh Nguyện . Phải chờ tôi hỏi lại con trai tôi . Sự thật do nó làm, chúng tôi tự khắc có trách nhiệm . Tôi không thể áp đặt con cái vào chuyện đã rồi, mong anh bình tĩnh
– Vân Phượng thút thít:
– Chả lẽ, bác không còn thương cháu, tin cháu nữa . Nếu vậy, mọi níu kéo sẽ tạo than`h đia. ngục cho cháu sau này . Cháu khong muốn sống trong căn nhà chỉ đầy rẫy sự lạnh lùng khắc nghiệt . Thôi thì, lỗi cháu làm cháu tự gánh lấy . Ba ơi, chúng ta về đi ba, con sẽ phá bào thai này, và khong bao giờ để buồn cho ba nữa
– Bà Tâm An hốt hoảng, dẫu khong còn qúi mến Vân Phượng như trước, bà vẫn không thể ơ hờ khi nghe cô nói như thế
– Nếu như bào thai ấy, là kết qủa do Thái Tuấn để lại . Bà sẽ suôt” đời ân hận vì đã ruồng rẫy cháu mình . Ông trời khong tha thứ cho bà . Bà sợ luật qủa báo ở đời lắm . Không, bà khong thể để Vân Phượng làm chuyện thât” đứt ấy
– Phuong à ! Cháu khong duoc làm thế . Tội lỗi lắm cháu biết khong ? Tội suốt đời, vì cháu đã gây nên việc thất đức
– Nhưng giữ nó ? sau này phải trả lời sao đây ? Cha nó là ai ?
– Bà đành lựa lời an ủi Vân Phượng, chứ khong dám nói nặng nhẹ cô . Những tấm hình xấu xa của Vân Phượng, Thái Tuấn cất . Phải đợi anh về, làm rõ hư thật
– Ông NGuyện thở dài, giọng vẫn lạnh:
– Tôi chỉ muốn giết chết nó cho rồi . Con cái làm xấu mặt, nhục nhã gia đình . May là con chị, tôi để chị thu xếp, chẳng nên để tai tiếng cho nhau
– Bà Tâm An rối bời đầu óc, chuyện này chưa qua, chuyện kia đã tới . Đúng thật là họa vô đơn chí
– Bà như ngồi trên đống lửa . Đến khi nhìn thấy Thái Tuấn lái xe vào nhà, bà mới thở phào nhẹ nhõm
– Thái Tuấn nhìn mẹ, lo lắng:
– Mẹ, chuyện gì xảy ra, đến nổi mẹ bơ phờ hốc hác, phải điện cho con vậy ?
– Bà Tâm An cuoi gượng:
– Đi chơi vui khong con ?
Thái Tuấn từ tốn:
– Con đã kịp đi đến đâu . Côgn việc ngập cổ, buổi tối ghé thăm mấy đứa nhỏ con bác Tài, nghe điện mẹ gọi . Con tính về ngay trong đêm, nhưng Thuy khong cho, cô ấy sợ nguy hiểm và biểu, nếu mẹ đau ốm phải do nguoi nhà điện lên . Thật ra, mẹ đã gặp chuyện gì chứ ?
– Bà Tâm An thở dài:
– Con lên thay đồ cho khỏe, rồi nhẩn nha mẹ kể con nghe . Chuyện dài lắm . Thái Tuấn không lạ tính mẹ . Bà đã biểu thế, anh đành phải trở lên phòng . Tắm rửa xong, anh nghe nguoi hoàn toàn khỏe khoắn
– Mở tủ lạnh, anh lấy lon Redbull ướp lạnh ra uống môt. hơi dài gần hết lon nước . Nhảy từng bậc cầu thang trở xuống phòng khách, anh ngơ ngác khi khong thấy mẹ Ở trong phòng
– Bách Hợp, cô bé giúp việc nhà đang lau bụi trên từng ô kính, nói nhỏ:
– Bà chủ ở ngoài vười kiểng đó cậu hai
– Thái Tuấn hỏi bách Hợp:
– HÔm qua tới giờ em thấy bà đau ốm gì không
– Bách Hợp lắc đầu:
– Bà chủ vẫn ăn uống bình thường thưa cậu
– Lạ nhỉ ? nếu khong đau ốm sao bỗng nhiên gọi ta về
– Lẩm bẩm Thái Tuấn đi ra cửa:
– Cậu Hai à ? Bách Hợp dừng tay gọi:
– Gì vậy ?
Bách Hợp ngoắc Tuan lại gần, cô thì thào:
– Cậu Hai biết khong, hôm qua cô Vân Phượng cùng ba cô ấy, tới đây tìm bà chủ đấy
– Thái Tuấn cau mày:
– Vân Phượng ! Cô ấy tìm mẹ ta có việc gì, nè nhỏ biết việc gì, kể cậu nghe xem
– Bách hợp liếm môi, nói e dè:
– Cháu sợ bà chu?
– Đừng sợ, cậu hai hứa khong kể chuyện đâu
– Cậu nhớ đó, kẻo bà giận cháu tội thèo lẻo, bà phạt khong cho đi học nữa, cháu sẽ ngu suôt” đời . Cháu vô tình bưng nước lên nhà, thấy cô Phuong vừa khóc vừa nói bà rằng, cô ấy… đã .. khó nói qúa à !
BH lúng túng khổ sở:
– Thái Tuấn dỗ ngọt:
– Nói lẹ đi, lát cậu cho tiền mua tập vơ?
– BH cắn môi, mặt nó cúi xuống đất
– Cô ấy nói, cô ấy có thai với cậu
– Thái Tuấn bât” ngờ bóp chặt bờ vai con bé, quai hàm anh bạnh ra, nom thât. dữ dội
– Cô ta nói thật hả ?
– BH nhăn nhó gât. đầu
Cậu Hai, đau vai cháu . Coi chừng bà mắng cháu
– Thái Tuấn nhớ ra, vội buông vai con bé
– Thât. tưc” chết đuoc
– Ông Nguyện băt” bà chủ đi hỏi cưới cô Vân Phượng nữa đó . Cháu nói thât. nha, cô Phuong khong tốt đâu, nhiều lần cháu thấy mỗi khi nghe bà chủ khuyên dạy cổ, cổ đều khuýt háy bà, nhu đe doa. ấy
– BH lại nhiều chuyện
Thái Tuấn đá mạnh chân vào cạnh bàn, anh gầm gừ:
– Cô khong muốn, thì để ta phơi bày dùm cho . Thât. ghê tởm
– Cố dằn lòng, Tuan lững thững đến bên mẹ, anh kêu lên:
– Mẹ ngồi đây làm con tìm nãy giờ
– Bà Tâm An cuoi cuoi:
– Ngồi xuống đi con . Ờ ! Con ăn gì chưa hả ?
– Con ăn ngoài qúan rồi – Tuan nói dối:
– Bà Tâm An ngồi lặng môt. lúc lâu . Mãi sau bà mới chậm