
g, nên vợ nên chồng hàng mấy chục năm nay ổng giấu tôi mới tệ chứ . Khiến tôi trở thành nguoi đàn bà ích kỷ nhất . Tôi đang day dứt lắm anh ạ . Chuyện anh chị, đành rằng anh có lỗi khong quan tâm đến tình cảm của vợ con . Nhưgn diều ấy đâu phải khong sửa duoc . Tại chị Tư sống chưa chọn đạo với anh đó thôi . Chuyện đã lỡ cả rồi, nguoi lớn làm nguoi lớn chịu, để bọn trẻ đau sót trách oán mình thì tội lỗi lắm anh a.
– Ông Tài cau mày:
– Chị vừa nói, anh Hùng có vợ nữa ư ?
Bà Tâm An gât. đầu, giọng bà xa vắng:
– Tôi nghĩ cô ấy các anh cũng biết cả . Ai dè tôi làm cách mạng mà chính tôi còn khờ . Phần việc ai nấy biết . Nên việc của anh Hùng tổ chức khong biêt” cũng phải . Hơn nữa, giải phóng rồi, sai khi ảnh thành lập công ty ra vào Ha Noi Sai Gon, ảnh mới gặp lại cô ấy
– Tôi thât. sự khong biết chút gì chuyện này . Vậy ảnh có thêm đuoc mấy cháu hả chi.
– Thì hồi nãy tôi nó cho anh nghe đó . Cô ấy có bầu, đuoc tổ chức đưa lên chiến khu, sau đó ra bắc sanh thằng nhỏ . Nghe chú Bảy kể, thằng nhỏ giống anh Hùng nhiều anh a.
– vậy, chị có định cho anh em chúng hội ngộ khogn ?
– Có chứ anh . Năm bảy đứa gì mà khó khăn . Đằng này có duoc hai đứa nó, thằng nhỏ sau lại chịu thua thiêt. nhiều . Nhưgn tôi chưa tìm đuoc cơ hội nói cho Thai Tuan biêt” . Tôi sợ nó bị xốc anh a.
– Ông Tai gât. gù:
– Chị khogn cần cả nghĩ nhiều . Thai Tuan là đứa hiểu biết, nó sẽ khong hẹp hòi đâu chị à . Điều gì mình còn làm duoc cho bọn trẻ thì ráng mà làm, kẻo khi ra đi, khong biêt” nói sao với nguoi đã khuất
– Suốt buổi hai nguoi bạn môt. thời thân thiết đã đàm đạo, để hiểu nhau hơn . Khi ông Tan Tài từ giã bà Tâm An ra về, thì Thai Tuan chạy xe vào nhà nét mặt anh thât. phẫn uất và căng thẳng . Thai Tuan khựng nguoi khi nhận ra Ông Tài:
– Cháu chào bác ! Hôm nay có chuyện gì vui mà bác đến thăm mẹ cháu vậy ?
– Ông Tan Tai nheo mắt:
– Chuyện của những nguoi già cháu ạ . Cháu đi đâu về mà có vẻ gấp gáp qúa vậy ?
– Thái Tuấn giả lả:
– Có gì đâu bá . Tai cháu vừa đi xa về . Bác ở lại ăn với mẹ cháu bữa cơm cho vui
– Cho bác cáo lỗi, để dịp khác
Sẵn đây, bác ở đây luôn cho rồi . Bác về nhà lại lụi cụi nấu cơm cũng vậy
– Bà Tâm An ngạc nhiên:
– Sao lại một mình, chả lẽ hai đứa nhỏ đã theo mẹ nó ?
Ông Tai lắc đầu:
– Hai đứa đi Đà Lạt nghỉ . Lâu rồi tụi nhỏ khong đi chơi, Đà Lạt tôi có căn nhà nhỏ, có vườn hoa hồng rât” giá trị . Như Thủy muốn về trên ấy chăm sóc vườn môt. thời gian
– BÀ Tâm An thở phào:
– Ra vậy . Nghe Thái Tuấn nói tôi hết cả hồn, ngỡ tụi nhỏ buồn anh chứ
– Thái Tuấn kêu lên:
– Mẹ khong biêt” đấy ., Bác Tài là nguoi cha rât” hiểu tâm lý con cái
– Cho bác xin đi Tuan . Nếu giỏi như thế, bác đã khong cô đơn như cháu thấy . Thôi để bác về, khi nào rảnh cháu ghé bác chơi nha
– Thái Tuấn vui vẻ:
– Bác đồng ý, cháu xin đuoc đống đô ở nhà bác luôn đấy
– Bà Tâm An nạt đùa:
– Cái thằng, chỉ nói lăng nhăng
– Con nói thiệt . Con gái bác Tài mà chịu con, mẹ khong lấy chổi chà đuổi cô bé chứ
– Bà Tâm An lúng túng:
– Ôi ! Cái thằng, sao khogn đi hỏi xem con bé nó chịu ưng cậu không hả ?
– Ông Tài nháy mắt với Thái Tuấn:
– Thái Tuấn à . Mẹ cháu đã mở cho cháu môt. cánh cửa rồi . Cứ thử xem sao ? Như Thủy nhà bác cũng cứng đầu cứng cổ lắm . Tay luật sư Ha Noi đẹp trai thế, nó còn hấm háy đó . Cháu cần thận trọng nha . Xin phép chị Tam, tôi về
– Ông Tấn Tài vừa ra khỏi nhà, nét mặt Thái Tuấn đã trở lại nét cau có, bực bội . Bà Tâm An bât” nhẫn:
– Chuyện gì nữa đa6y hả ? Đi suôt” ngày khi về nhà con đều muốn kiếm chuyện với mẹ là sao ?
– Thái Tuấn nhếch môi:
– Con đang suy nghĩ, nên hay khong nên nói cho mẹ biêt” chuyện này
– Bà Tâm An lo lắng:
– Tuan à, con biêt” sức khỏe của mẹ, làm ơn có gì thì nói mau ra, lấp lửng thế này mẹ khó thở lắm
– Thái Tuấn bình thản:
Dù khong tin, mẹ cũng đừng la hét . Bởi chính con tận mắt thấy, con còn khong muốn tin . Hồi trưa này, tụi bạn con sau khi nhậu ở công ty, vì chúng con vừa ký than`h côgn một hợp đồng với nhật bản . Nên cả bọn kéo nhau đến nhà hàng Karaoke máy lạnh Diễm Diễm . Tại nơi này, con đã thấy Vân Phượng vừa hát vừa làm tình với 1 gã đàn o6ng . Hắn tên là Vũ Sơn, môt. tên chuyên cò mồi dẫn dăt” gái cho khách . Con biêt” duoc là nhờ có nguoi kể . Họ còn nói nhà hàng ấy Vân Phượng có riêng môt. phògn thuê bao dài hạn
– Bà Tâm An tái mặt:
– Con… con khong nhìn lầm chứ ?
– Thái Tuấn lạnh lùng:
– Khong thể mẹ ạ . Biêt” nói mẹ sẽ khong tin con đã phải ra ngoài mua một chiếc máy ảnh, nhờ đó con ghi lại tất cả hình ảnh của họ . Mẹ muốn xem khong ?
– Bà Tâm An ngập ngừng:
– Mẹ .. thôi, mẹ khong muốn xem những tấm hình xấu xa ấy . Coi như mẹ đã nhìn lầm nguoi mất rồi
– Ôm đầu, bà Tâm An ứa nước mắt . Tận đáy lòng mình, bà vẫn khong muốn một kết cục như thế xảy ra . Dù sao Vân Phượng cũng có môt. dĩ vãng thât. tốt . Bà yêu thương con bé bằng dĩ vãng ấy
– Tuan ơi ! Có khi nào, Vân Phượng vì giận con, nen nó buông thả đời nó khong con ? Mẹ thật chẳng an tâm, khi con bé gặp cảnh đau đớn ấy
– Thái Tuấn kêu lên:
– Mẹ ! Con nghĩ giữa cô ấy và Vũ Sơn họ