
học, phải giữ gìn sức khỏe nha Thủy
– Như Thủy buông tập, nhoẻn cười:
– Nội ! Nội không ngủ trưa à ?
– Cha cô, giờ còn ngủ trưa gì nữa
– Mới một giờ mà nội
– Nhưng, ngưỜi già ít ngủ trưa, chỉ nằm ngả lưng cho thư giãn xương cốt thôi . Thế, hồi chưa cháu ăn cơm ở nhà Thanh Trà à ? Lý do mời cơm đột xuất là gì vậy cháu ?
– Như Thủy cong môi:
– Trưa nay, mẹ ThanH Trà đổ bánh xèo nội ạ . Lâu lắm rồi con không được ăn bánh xèo và sống trong khung cảnh đầm ấm của gia đình . Con muốn có ít phút trở về quá khứ hôm nào nội ạ . Nội không phiền trách cứ con chứ ?
Bà Hiền chậm rãi:
– Nội sao cũng được . Chỉ tội cho Cao CưỜng, nó trông cháu mãi
Thủy cúi đầu:
– Nội cho con xin lỗi
Bà Hiền cười nhỏ:
– Sao lại xin lỗi nội ? Thủy này, Cao Cường rất nhiệt tình với việc bào chữa cho ba cháu . Cậu ấy đã trình bày chi tiết với ông dự thẩm toàn án thành phố (Tất nhiên là tư cách gia đình thôi . Vì ông ta là chú của Cường). Ông ấy đồng ý và khuyến khích Cao Cường đấu tranh cho vụ án thắng lợi đấy
– Thủy vui mừng:
– Con không ước gì hơn, ba con được tự do
– Bà hiền chợt nói:
– Ngày mai, con phải đi với nội và Cao Cường đến công ty của ba con
– Chi vậy nội ?
– Đất nước một ngày không thể vắng chủ tịch . Thì công ty một ngày cũng không thể vắng giám đốc
– Như Thủy tròn mắt:
– Ý nội muốn… cháu thay ba ấy hả ?
– Bà Hiền thủng thẳng:
– Có gì là không đưỢc ? con thay cha là lẽ đương nhiên . Bao đời nay ông bà ta vẫn làm như Thế
– Như Thủy khổ sở:
– Nội ơi, con như thế này, chưa tròn 18 tuổi, làm gì nói ai nghe
– Bà Hiền vẫn chắcnịch:
– khối người còn thấp bé hơn cháu, phải dùng đến đôi giày cao 10 tấc, tăng chiều cao cho bằng thiên hạ . Họ vẫn làm tốt tất cả công việc
– Cháu không thể giống họ . Vì cháu vẫn là con nít thứ thiệt . Máy móc cháu mù tịt . Biết gì mà làm hả nội
– cháu không phải làm gì cả . Mọi việc đã có máy vi tính và ban giám đốc công t, Trưởng phó phòng các ban nghành sản xuất lo tất cả . cháu chỉ đến như môt. giám đốc đương nhiệm, tạo cho cán bộ công nhân niềm tin vào lãnh đạo công ty họ đang làm
– Nhưng…
– Bà hiền buông gọn:
– Đừng cãi lời bà . cao Cường sẽ giúp cháu . Nội tin rằng cháu sẽ làm rất tốt đấy . NhưThủy
– Bà Hiền chợt hạ giọng:
– Nội muốn, cháu nên quan tâm nhiều hơn tới Cao CưỜng
– Thủy ngạc nhiên:
– Ảnh lớn hơn cháu, cũng ran`h rẽ mọi điều đâu cần cháu phải tốn công nhiều hả nội
– Bà Hiền thủng tha thủng thẳng phán:
– Cao Cường mến cháu lăm ! Cậu ấy cứ khen cháu hiền lành giỏi gian, con gái Hà Nội còn thua xa . Cháu nghĩ sao hả Thủy ?
Dù đoán được ý nội muốn gì . Thủy vẫn tỉnh như không ?
– Nội toàn hỏi khó cháu thôi . Anh Cường đẹp trai, địa vị thế . Thiếu gì cô gái ảnh kết . Cháu cònnhỏ, nội hỏi vậy, kỳ qúa nội à
– Con bé này, tại sao cứ chối đây đẩy thế ? Hay cháu đã có đám nào ?
– Thủy cưỜng trừ:
– Cháu xấu như me lem, lại đang hồi gia đình xuống dốc . Ai họ dám quen với một cô bé như cháu chứ
– Thật vậy, để nội thu xếp . Cái chính là cháu thấy cậu cường tốt hay xấu kìa
-Như Thủy la khẽ:
– Cháu không biết . Cháu còn nhỏ . Cháu không nghe lời nội chuyện này đâu . ghê thấy mồ
– Bà Hiền cưỜi:
– Con bé này, thiệt thà quá . chờ xem
bà già này sắp đặt
– Bà tủm tỉm cười, nheo mắt với Như Thủy thât. tinh quái . Rồi bà nhẹ nhàng bước ra . Như Thủy muốn hụt hơi trưỚc cái nheo mắt giống một lời tuyên chiến, sẽ tìm đưỢc cho cô một tình yêu theo kiểu của nội.
Chương 8
Buổi tối, ăn cơm xong, nội kêu Như Thạch lấy xe chở nội đi công chuyện
– Như Thủy ôm sách ra phòng khách vừa làm bài tập vừa trông chừng nhà
– Đang mãi mê với bài toán hình, khá rắc rối . Loại hình học . Như Thủy thích nhất trong tấc cả các loại bài toán cô đã học . Thanh Trà thường bảo, côkhùng . Con gái chẳng mấy người mê toán học, nhất là hình học với cơ man mặt phẳng, trung điểm, hình góc cạnh phải chứng minh . Đau cả đầu . Thủy chỉ cười
”Vẽ đưỜng tròn qua ba điểm A, B, C, là giao của mặt cầu 9S) ngoại tiếp tứ diện ABCD với mặt phẳng ta viết phưong trình mặt phẳng . Ta có:
Như Thủy xoay xoay cán bút, làm sao rút gọn nhất phương trình tổng quát đa6y ?
– Như Thủy ! Muốn đưỢc phương trình tổng quát của (ABC) Thủy phải chọn vectơ pháp tuyến của mặt phẳng ABC mới được
– Một giọng nói thât. ấm vang sát bên tai khiến NHư THủy giât. mình
– NgưỚc mắt nhìn lên, cô bối rối:
– Anh CưỜng ! Sao anh vào đươc. nhà em hay vậy ?
Cao Cường bình thản:
– Anh gọi cổng đến hai ba lượt, không nghe em trả lời . Anh sợ em đau ốm gì, nên sẵn chìa khóa bà đưa hồi nãy, anh mở cổng vào . Ai dè, cô bé siêng học ghê
– Như Thủy cười cười:
– Sắp thi đến nơi, còn một số bài tập luyện thi, em phải cố gắng giải . Cũng đang cắn bút đa6y anh
– Cần anh gợi ý không ?
– Thủy lắ cđầu:
– Em muốn tự mình làm . chứ không sau này vào phòng thi, em biết nhờ ai
– Xếp lại tập vở . Như Thủy dịu dàng:
– Anh cường ngồi chơi, để em đi lấy nước
– Cao Cường cầm tay cô, tự nhiên:
– Để anh tự nhiên đi Thủy . Em làm tiếp bài tập đi
– Thủy cưỜi lém lỉnh:
– Em có tật xấu, khi đang làm việc gì, có ngưỜi nhìn là hết làm đưỢc . Cũng chưa