
nó, điều đó khiến hắn vui đến phát điên. Hắn vội tiến tới gần nó, nhẹ nhàng ôm nó vào lòng khiến khuôn mặt đã đỏ nay lại càng đỏ hơn. Nó cố gắng đẩy hắn ra, ngượng ngùng nói:
– Anh đang làm gì vậy? Thiên Thiên đang nhìn kìa
– Con không thấy gì đâu – Thiên Thiên dùng hai tay bịt mắt lại rồi chạy biến đi
– Bây giờ thì không có gì để ngại nữa hết – Hắn mỉm cười dịu dàng, hôn phớt vào mái tóc mềm mượt của nó, ngửi mùi thơm phát ra từ cơ thể nó.
– Anh……..mau………..buông tôi ra – Đầu óc của nó bị hơi ấm của hắn làm cho mềm nhũn, sức chống cự trở nên yếu dần.
– Anh không buông em ra đâu, mãi mãi không bao giờ buông em ra đâu – Hắn mỉm cười – Em sẽ tha thứ cho anh chứ?
– Dĩ nhiên là không – Nó giật bắn người, đẩy mạnh hắn ra, mặt đỏ bừng bừng.
Hắn rút từ trong túi ra một viên thuốc màu trắng, cười gian:
– Anh biết em sẽ không đồng ý mà.
Nói rồi, hắn cho viên thuốc vào miệng mình rồi áp sát vào người nó. Nó lắp bắp, cố gắng chống cự:
– Anh muốn…………uhmmmmmmmm……………………….. – Nó chua kịp dứt lời thì đôi môi đã bị hắn chiếm trọn.
HẮn dùng lưỡi tách hàm răng ngọc ngà của nó ra, ép cho nó nuốt viên thuốc trong miệng. Sau khi chắc chắn rằng nó đã nuốt, hắn kìm chế bản thân, tách môi ra khỏi môi nó, mỉm cười:
– Vậy là xong rồi
– Anh cho tôi uống cái gì? – Nó tức giận hỏi, đôi mắt bỗng dưng trở nên đờ đẫn
– Rồi em sẽ biết thôi – Hắn cười gian, đưa tay đón lấy thân hình đang ngã xuống của nó.
Phần 100:
Nó có một giấc mơ rất lạ, nó thấy nó đang bay lượn trên trời, đang vui đùa thích thú, bỗng nhiên, nó rơi tõm xuống biển. Nhưng điều lạ ở đây là nó không hề ngạt thở, cũng chẳng cảm thấy khó chịu gì mà trái lại, nó cảm thấy rất vui. Thế là nó nổi hứng bắt cá, đang bơi theo một con cá bảy màu, bỗng dưng, nó nhìn thấy một con cá nhỏ xíu xiu rất đáng yêu. Nó vội bơi đến cạnh chú cá và bắt lấy nó. Đang rờ rẫm con cá, đột nhiên, nó thấy con cá phình to ra, bắt đầu mọc tay, chân. Cái đầu xinh xinh cùng cặp mắt long lanh cũng đã biến đổi. Một lúc sau, từ một con cá nhỏ xíu, đáng yêu, bây giờ đã biến thành hắn. Nhìn bản mặt đang cười cười trước mắt, nó hét toáng lên:
– Trời đất ơi, sao tôi ở đâu cũng thấy cái mặt của anh hết vậy?
Nó mở toang mắt ra, ngồi bật dậy, thở hổn hển, mồ hôi đột nhiên túa ra. Đặt một tay lên ngực, nó hít một hơi thật sâu, cố gắng điều hoà nhịp tim, miệng lẩm bẩm:
– Không sao, không sao, chỉ là mơ thôi, mình đang nằm trên giường mà, bình tĩnh, bình tĩnh lại nào – Nó vừa nói, vừa vuốt vuốt ngực.
Bỗng nhiên, nó cảm thấy hình như áo nó hơi thiếu thiếu một cái gì đó, cúi đầu nhìn xuống, nó nhận ra thứ nó đang mặc trên người là một cái váy ngủ, nhưng điều quan trọng ở đây, cái áo ngủ này cực kì mỏng, lại ngắn cũn cỡn, cũng may là cái áo này màu đen, không thì chắc nó nhìn thấy bên trong mất rồi. Ngần ngừ một lúc, đầu óc nó bắt đầu hoạt động, ngay lập tức, những việc hắn đã làm đã hiện lên trong đầu nó. Nắm chặt lấy tấm chăn trên người, nó hét toáng lên trong màn đêm tĩnh mịch:
– Lục Chấn Phong, anh đi chết đi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Rồi nó vớ lấy cái gối bên cạnh, đập đùng đùng trên giường, vừa đập, vừa rũa hắn không ngơi. Đột nhiên có một tiếng cười phát ra từ bên cạnh nó khiến nó chú ý. Quay đầu qua, nó nhìn thấy hắn đang nằm một đống bên cạnh, đôi mắt đang nhìn nó đầy ý cười và ẩn chứa chút gì đó mê say. Nó giận dữ ném cái gối về phía hắn, hét toáng lên:
– Rốt cuộc lúc đó anh cho tôi uống cái gì hả? Sao anh lại ở đây? Còn cái váy ngủ này nữa, tại sao tôi lại mặc nó hả? – Nó hét toáng lên, không ngừng dùng gối đánh hắn.
Hắn cười gian, chụp lấy một tay của nó, quét ánh mắt đầy lửa dọc theo cơ thể nó và dừng lại ở cặp đào tiên căng đầy đang lấp ló ẩn hiện phía sau lớp áo mỏng tang. Nó đỏ bừng mặt, vội giật tay ra khỏi hắn rồi che ngực lại, tiếp tục mắng:
– Anh đang nhìn cái gì thế hả? Đồ háo sắc, đồ đáng ghét – Nó không ngừng la hét.
Hắn cười cười không đáp, ngày càng áp sát vào nó hơn, hơi thở nong rực phả vào mặt nó, giọng hắn khàn khàn:
– Vốn dĩ anh chẳng có ý gì đâu, nhưng em lại đi quyến rũ anh, em làm anh ra như thế này thì em phải lo mà giải quyết hậu quả đi nhé – Hắn giật hai tay nó ra, mỉm cười đầy ẩn ý.
– Không, buông tôi ra mau, không được – Nó cố gắng giãy giụa hòng thoát khỏi tay hắn nhưng không thể.
Hắn mỉm cười nhìm ngắm cơ thể của nó qua lớp áo ngủ, bộ ngực căng đầy, làn da trắng mịn, vòng theo thon gọn, đôi chân thon dài đang hiện ra trước mắt hắn, lại thêm cả bộ mặt đang đỏ ửng của nó, tất cả những điều đó đã vô tình kích thích ngọn lửa trong hắn bùng cháy. Hắn cuối xuống, đặt vào môi nó một nụ hôn cuồng nhiệt. Nó khép chặt miệng, cố gắng chống cự nhưng lại một lần nữa vô ích. Hắn dễ dàng tách hàm răng trắng muốt của nó ra và len vào bên trong. Nó nhanh chóng bị cuốn theo nụ hôn của hán. Hắn nhếch mép, thả một tay của nó ra và lần mò xuống dưới, xé toạc lớp áo mỏng manh trên người nó rồi ném xuống sàn. Nó chợt bừng tỉnh và lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng. Hắn lại cuối xuống