Polaroid
Anh Là Đồ Khốn Nhưng Em Yêu Anh

Anh Là Đồ Khốn Nhưng Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325365

Bình chọn: 8.5.00/10/536 lượt.

cố nặn ra một nụ cười.

– Cháu muốn chú làm ba ruột cơ, còn ba Simon chỉ là ba nuôi của Thiên Thiên thôi – Bé vô tư nói, xử lí gọn que kem.

Phần 99:

Nghe câu trả lời hồn nhiên của Thiên Thiên, hắn lặng người, không lẽ, Thiên Thiên thật sự là con hắn sao? Nếu vậy, hắn phải lập tức đi điều tra chuyện này mới được. Nghĩ là làm, hắn bế Thiên Thiên lên rồi phóng đến bệnh viện để tìm vị bác sĩ ba năm trước, sẵn tiện xét nghiệm máu luôn cho xong. Đột nhiên, hắn nhìn thấy vị bác sĩ lúc trước, nhanh như chớp, hắn bế Thiên Thiên chạy đến chỗ ông. Nhìn thấy hắn, vị bác sĩ giật mình suýt đánh rơi quyển sổ trên tay, ông lấy lại bình tĩnh, hỏi hắn:

– À, thì ra là cậu, cậu đến đây có chuyện gì?

– Tôi muốn biết sự thật ba năm trước – Hắn nhìn ông bằng ánh mắt giết người

– Từ từ, bình tĩnh đã – Ông nuốt nước bọt cái ực, lắp bắp nói, mồ hôi bắt đầu túa ra như tắm, mặt tái xanh.

– Tôi muốn biết sự thật – Hắn gằn từng chữ, mặt đằng đằng sát khí

– Chuyện gì? – Ông bối rối, giơ hai tay ra trước, ý bảo hắn bình tĩnh

– Cô ấy không hề sẩy thai đúng không? – Hắn lườm ông, ánh mắt sắc như dao cạo

– Phải, phải, cô ấy không hề sẩy thai – Ông đẩ gọng kính lên, thở dài, cố kìm nén sự sợ hãi torng lòng.

– Tại sao ông lại nói dối? – Hắn trừng mắt, sát khí bốc lên ngùn ngụt khiến ông cảm thấy khó thở.

Hít một hơi thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh, ông từ tốn nói:

– Thật ra, ba năm trước, khi chúng tôi đã cấp cứu thành công và giữ lại được đứa bé. Đúng lúc đó, cô ấy chợt tỉnh dậy và bắt đầu khóc, cô ấy van xin tôi hãy nói rằng đứa bé đã bị sảy rồi, nếu tôi không giúp, cô ấy sẽ tự sát…………….. – Ông lắc đầu chán nản – Lúc ấy tôi thấy cô ấy rất đau khổ nên mới đồng ý giúp, không ngờ ngày hôm nay, cậu cũng đã phát hiện ra.

Nghe ông nói xong, hắn lặng người, thì ra nỗi đau hắn gây ra cho nó còn lớn hơn hắn tưởng rất nhiều. Thấy vẻ mặt hắn trầm ngâm pha chút đau đớn, Thiên Thiên giật giật tay hắn, lo lắng hỏi:

– Chú Phong, chú làm sao vậy? Chú không khoẻ ở đâu phải không?

– Không, chú không sao, mà Thiên Thiên này, chú muốn nói với cháu chuyện này – Hắn bừng tỉnh, mỉm cười nhìn bé.

– Chuyện gì ạ? – Thiên Thiên cười tít mắt, vui vẻ nói

– Cháu cứ gọi chú là ba, chú sẽ kết hôn với mẹ cháu, cháu chính là con trai của chú, cháu chịu không? – Hắn dịu dàng nói

– Vâng ạ – Thiên Thiên cười híp mắt lại – Ba Phong!!!

– Con trai ngoan, ba sẽ bù đắp cho con – Hắn xoa đầu bé rồi quay sang vị bác sĩ đang đứng im lìm – Phiền ông cho chúng tôi xét nghiệm máu, tôi cần kết quả ngay hôm nay.

– Cái gì? Chuyện này – Ông hơi ngập ngừng

– Sao? Chuyện này đơn giản thôi đúng không? – Hắn nở nụ cười ác quỉ, sát khí toả ra xung quanh khiến ông bất chợt rùng mình

– Phải, mời cậu với cháu qua đây, kết quả sẽ có ngay – Ông quay đi, bước nhanh, một phần để dẫn đường, một phần để giữ khoảng cách với hắn càng xa càng tốt.

Sau khi làm xét nghiệm, cầm tờ kết quả trên tay,hắn mỉm cười thích thú, trong đầu bắt đầu vạch lên 1 kế hoạch để khiến nó thú nhận tất cả. Thiên Thiên ngồi bên cạnh nhìn hắn, tự nhiên thấy trong lòng bứt rứt và một chút gì đó có lỗi với nó. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất khi bé nghe hắn đề cập đến việc đi ăn kem. Thế là nguyên ngày hôm đó, hắn chở Thiên Thiên đi chơi thoả thích, đến tận chiều tối mới về nhà. Vừa đặt chân vào cánh cửa nhà nó, đột nhiên hắn thấy rờn rợn, quay trở lại thì thấy nó đã đứng phía sau hắn từ lúc nào, mặt hầm hầm sát khí. Hắn thì còn có khả năng kềm được tiếng hét trong cổ họng nhưng Thiên Thiên thì khác, vừa nhìn thấy khuôn mặt sát thủ giết người của nó, bé đã hét ré lên và núp phía sau hắn:

– Ba ơi, cứu Thiên Thiên với – Mắt bé rưng rưng nước mắt

– Ừ, con đừng sợ, có ba đây mà – Hắn dịu dàng xoa đầu bé rồi ngước lên nhìn khuôn mặt đang sững sờ của nó – Em đừng xuất hiện bất thình lình như vậy chứ, làm thằng bé sợ rồi kìa.

Nó vẫn không đáp mà đứng nhìn hắn trân trối. Mãi một lúc sau, nó mới lên tiếng:

– Thằng bé vừa gọi anh là gì? – Vẻ mặt nó ngạc nhiên tột độ

– Gọi là ba – Hắn vui vẻ đáp lời

– CÁI GÌ???????????????? – Nó hét lên và lần này, cả hắn và Thiên Thiên đều gục ngã trước sức công phá của âm thanh.

Hắn dùng tay bịt một bên tai mình lại, khẽ cau mày:

– Ui, em muốn anh điếc hay sao vậy? – Hắn hờn dỗi nói

– Phải đó, mẹ muốn làm Thiên Thiên với ba bị điếc hay sao ạ? –Bé cũng bắt chước

– Tên này không phải là ba của con, không được gọi hắn ta là ba – Nó trừng mắt nhìn bé

– Ứ ừ, đây là ba của Thiên Thiên – Bé rúc vào người hắn, nũng nịu

– Không phải, mẹ không có người chồng như thế này – Nó giận dữ nói, ngay lập tức nó liền chết sững vì câu nói của mình.

Nó nói không có người chồng như thế, chẳng phải là nó đang nhận mình là vợ của hắn ư? Không được, không thể nào. Nghĩ tới đó, nó vội mở miệng định bào chữa thì đập vào mắt nó chính là nụ cười dịu dàng pha lẫn hạnh phúc của hắn khiến nó không nỡ phủ nhận. Còn hắn, khi nghe bé nói thực chất nó không hề lấy chồng khác, hắn đã rất vui rồi nhưng giờ phút này, nghe nó nói như vậy, dù là vô tình nhưng nó đã xem hắn như chồng của