watch sexy videos at nza-vids!
Anh Đẹp Trai! Cho Em Yêu Anh Một Chút Nhé

Anh Đẹp Trai! Cho Em Yêu Anh Một Chút Nhé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322143

Bình chọn: 7.00/10/214 lượt.

ạnh hơn cả âm ti địa ngục lại vang lên. Hân đưa mắt lục lọi căn phòng khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy con bé khẽ thốt lên đầy vẻ ngạc nhiên.

– Ơ hay! Sao anh đẹp trai lại vào phòng em?

"Đơ" Anh chẳng còn biết làm gì hơn với cô bé có vẻ đẹp ngay thơ quá độ thế này nữa.

– Hân Hân đây là bệnh viện- Bà Ngân bây h mấy chịu lên tiếng giải thích làm cho bé Hân 1 phen nữa ái ngại vì câu nói ban nãy chỉ biết gãi đầu, gãi tai cười trừ 1 cách ngây ngô.

Ko khí trong phòng trở lên yên lặng bỗng chuông điện thoại reo mami bắt máy nói nói gì đó rồi cúp máy quay sang nhìn anh đẹp trai.

– Cháu có thể trông cái Hân giùm bác 1 lát được ko? Cửa hàng đang có chút chuyện bác phải tới đó gấp.

Anh gật đầu – Được ạ

Bà ngân lại quay sang Hân vuốt tóc con bé.

– Con nghỉ ngơi đi lát anh 2 mang cháo tới con ăn rồi uống thuốc biết chưa?

Hân Hân vâng lời gật đầu – Dạ! Thưa má

– Vậy má đi nhé!

Bà Ngân dần khuất căn phòng chỉ còn mỗi Hân và anh. Con bé nghĩ tới chuyện tối qua mặt lại bắt đầu đỏ lựng lên, tim nhảy nhót như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Anh cứ nhìn nó chằm chằm ko chớp mắt làm nó cứ phải ngoảnh mặt ra hướng khác để tránh ánh mắt cháy bỏng của anh đến nỗi vẹo cả cổ.

– Sao vậy? Sao hôm nay nhóc nói ít thế?

– hìhì em….em…!

Như đọc được suy nghĩ của Hân anh kéo chiếc ghế ngồi xuống khẽ nhếch mép nở nụ cười chứa đựng đầy âm khí "hahaha"

– Nhóc phải chịu trách nhiệm về chuyện tối qua đó nhé.

"THỊCH" Tiếng tim đập lệch 1 nhịp khiến con bé thót lên thiếu điều đứng tim mà chết. Nó quay ngoắt mở to đôi mắt đen tròn nhìn anh.

– GÌ CƠ? Trách…Trách nhiệm?

Anh thấy cái bộ dạng ngay ngô đến mắc cười của Hân Hân thì gồng mình gắng gượng để ko phì cười. Anh đưa tay lên miệng

– E hèm! Đúng vậy! 1 người con gái mà tùy tiện vào phòng con trai lại con….!

Anh chỉ nói đến đó cũng đủ để nó hiểu. Miệng Hân méo xệch khóc ko ra nước mắt.

– Em…Em…Còn bé lắm.

Anh làm mặt lạnh cố ko biểu lộ cảm xúc ra ngoài. Chẳng biết từ khi nào anh có máu khôi hài và cười nói nhiều như vậy? Ông cụ nhà ta nói cấm có sai "Lửa gầm rơm lâu ngày cũng bén khakha"

Anh cốc nhẹ đầu nó.

– ĐAU EM!

– Cô nhóc này tôi chưa ngu đến nỗi rước 1 con vẹt về nhà đâu nhé!

Hân thờ phào nhưng tại sao nó lại thấy hụt hẫng trước câu nói của anh nhỉ?

"Giá mà anh cứ bắt mình chịu trách nhiệm thì hay biết mấy" – 1 con tinh linh mám trai nổi máu điên cuồng bày tỏ suy nghĩ của mình nhưng lập tức bị thân chủ trù dập. Hân đập tay vào chán 1 cú đau điếng bắc bỏ cái suy nghĩ đen tối đó đi khiến anh chẳng hiểu gì cũng phải khẽ mỉm cười cho vẻ ngây ngốc của nó.

Thấy anh cười mình Hân Hân lại càng ngượng nó cắn môi úp mặt vào gối im thin thít 1 lúc lâu. Ko khí có vẻ căng thẳng lắm may mà ông anh nhiều chuyện đến kịp thời trước khi nó ngất xỉu vì quá thẹn

Vừa đến cửa ông anh đã cất lên chất giọng của loài vịt đực.

– Hân Hân anh đến đấy.

Nó mừng quýnh chẳng kịp suy nghĩ vung tay liệng cái gối. Và rồi nạn nhân lại là anh. Nó nhăn mặt nhìn anh đầy vẻ tội lội. Chẳng biết kiếp trước anh đã đắp tôi gì mà kiếp này nó hành hạ anh thê thảm thế này.

– Em lỡ tay…xin lỗi nha!

Anh chẳng nói gì gườm gườm nhìn nó. Tình hình đã căng thẳng lắm rồi ông anh thối tha lại còn đổ thêm dầu vào lửa bằng 1 tràng cười khả ố.

– hahahahaha người anh em gặp phải con Hân nhà tôi coi như cậu xui rồi.

Hân nghiến răng trèo trẹo lườm ông anh thối tha 1 cái xém cháy áo.

– Anh hai…Anh….!

Hân Hân chưa nói hết câu thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

– Ai vậy? – Đức Nam vừa hỏi vừa ra mở cửa. Chẳng biết ai mà ông anh đơ ra 1 lúc rồi mới lên tiếng.

– Ơ! Bảo An đó à? Mau vào đi em.

Bảo An mỉm cười nó đầu vào xách theo giỏ hoa quả. Vừa thấy con bạn Hân Hân mừng rỡ quên hết cả ngượng reo lên.

– Bảo An bà đến đấy à? Hôm nay ko phải đi học sao?

Bảo An cúi đầu chào anh đẹp trai và ko khỏi ngây ngất trước vẻ đẹp mĩ miều của anh rồi quay sáng Hân liếc nhìn đầy ẩn ý.

– Hôm nay là chủ nhật đó bà.

Hân Hân mỉm cười tít mắt rồi nhì, 2 ông anh với 2 cặp đen thùi lùi như gấu trúc Bắc Kinh vội đuổi khéo để ta đây còn tám chuyện.

– 2 anh về nghỉ ngơi đi để Bảo An ở lại với em được rồi.

Cả đêm qua lo cho nó chắc 2 ông cũng mệt nên khi nghe Hân nói vậy thì gật đầu kéo nhau ra về.

Khi thực sự chắc rằng 2 ông đã nhấn nút biến Bảo An nhìn Hân Hân cười nham hiểm.

– Tao thật ko ngờ mày có con mắt nhìn người đến thế.

Hân Hân hất hàm.

– Nị tao mà lại…haha.

Bảo An ngồi thụp xuống giường thở dài ra chiều mệt mỏi.

– Tớ bày kế cho cậu mà cậu lại làm bể hết uổng công tớ quá.

Hân Hân cười nham nhở.

– Tớ đâu có muốn chỉ là sự cố bất ngờ thui mà. Bảo An thông minh xinh đẹp nghĩ cách khác giùm tớ đi mà.

Hân Hân kéo tay Bảo An nài nỉ khiến cô bạn ko thể ko giúp.

– Được rồi! Được rồi để tớ suy nghĩ.

Bảo An trống cằm tỏ vẻ suy nghĩ rồi khẽ thì thầm vào tai Hân Hân.

Vậy là kế hoạch cưa cẩm lần 2 được tiến hành.

Chiều tàn, nắng dần tan, cơn gió miên man đùa nghịch trên mái tóc óng mượt của Hân Hân. Được xuất viện để trở về khu phố thân yêu con bé vui lắm. Dường như cái khu phố nhỏ này đã trở thành 1 phần ko thể thiếu trong