
Anh, đã lâu không gặp!
Tác giả: Nữ vương không ở nhà
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 326362
Bình chọn: 7.00/10/636 lượt.
Mẹ Tô vừa nghe con gái không có ý phản đối, vội vàng cầm lấy một tờ giấy, đọc lên số điện thoại của đối phương, cuối cùng còn dặn dò nói: “Người làm mối cũng nói cho ngươi ta số điện thoại của con rồi, con cứ đợi một chút, để đối phương liên lạc với con, ngàn vạn lần không được chủ động liên lạc trước!”
Trong lòng Tô Hồng Tụ nghĩ con gái mẹ từ bao giờ là loại chủ động tích cực làm quen trước với người ta đâu, vì vậy cô liên tiếp đồng ý với dặn dò của mẹ cô.
Sau đó Tô Hồng Tụ hỏi thăm tình trạng sức khỏe của mẹ cô, lại thông báo một chút tình hình gần đây của cô như gần đây công việc không bận lắm, rất thuận lợi, quan hệ đồng nghiệp rất tốt ….
Cuộc điện thoại này gọi thật lâu, cuối cùng sau khi mẹ cô dặn dò một hồi cô mới cúp điện thoại.
Tô Hồng Tụ vuốt ve chiếc điện thoại di động mới tinh, suy nghĩ một chút rồi đem số điện thoại mẹ cô vừa cho lưu vào điện thoại di động, lúc lưu số cô mới chợt nhớ tới quên hỏi tên tuổi của đối phương. Suy nghĩ một chút cô lưu vào tên là: người vô danh.
Lưu xong số điện thoại của người vô danh,cô ngẫu nhiên lật tới số điện thoại của Mạnh Tư Thành.
Điện thoại di động mới, nên còn chưa kịp lưu số điện thoại của nhiều người, trong danh bạ tên Mạnh Tư Thành được đánh thật to không ngờ để ở mục người quan trọng.
Tô Hồng Tụ vươn tay vuốt ve cẩn thận qua mấy chữ cái kia, không biết làm sao lại nhớ đến bộ dạng đang làm việc của anh lúc ban ngày.
Mặc dù cô cực kì nghiêm túc khi đang làm việc, nhưng thỉnh thoảng mệt mỏi cũng sẽ ngẩng đầu lên nhìn anh mấy lần.
Anh luôn một tay nắm con chuột, khẽ nhíu mày lại nghiêm túc nhìn màn hình máy tính. Lông mày của anh rất đậm, đôi mắt sâu khiến người nhìn không hiểu anh đang nghĩ gì.
Tô Hồng Tụ cảm thấy, bộ dạng anh nghiêm túc làm việc vô cùng. . . . . . có sức hút, mà khi anh ngẩng đầu nhìn cô, loại ánh mắt, rõ ràng hờ hững, nhưng lại khiến cô cảm thấy nóng bỏng.
Đúng vậy, nóng bỏng, còn có sức hút. . . . . . đôi mắt của Tô Hồng Tụ nhẹ nhàng nhắm lại.
Thật ra, cô không nên nghĩ những thứ này.
Anh và cô, khác nhau một trời một vực, tuyệt đối không có khả năng. Tô Hồng Tụ tự nói với mình ở trong lòng như vậy.
XXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOXXOOX
Ngày thứ hai người được giới thiệu gọi điện thoại cho Tô Hồng Tụ, điện thoại gọi đến lúc Tô Hồng Tụ đang một mình chiến đấu hăng hái ở trong phòng làm việc.
Tô Hồng Tụ có chút lúng túng, không biết nên nói gì với đối phương, nhưng bộ dạng của đối phương cũng rất tự nhiên, trước tiên tự giới thiệu bản thân, sau đó hỏi lúc nào thì Tô Hồng Tụ rảnh, thì hẹn gặp mặt thôi.
Tô Hồng Tụ đi xem mắt cũng không phải lần đầu tiên, nghe hỏi như vậy liền mau nói cô gần đây có thời gian, căn bản cũng không bận lắm.
Người kia vừa nghe, nói thẳng, nếu không liền tối nay luôn, hai người gặp mặt, cùng nhau ăn một bữa cơm.
Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút cũng không có chuyện gì, liền đồng ý, hai bên hỏi thăm địa điểm của đối phương, cuối cùng chọn một địa điểm đều không quá xa so với hai người.
Tô Hồng Tụ sau khi cúp máy, chợt nhớ tới, vừa rồi người đàn ông kia một phen tự giới thiệu bản thân, lại không có nói tên họ của anh ta, vì vậy người vô danh chỉ có thể tiếp tục là người vô danh thôi.
Đang lúc cô chuẩn bị tiếp tục chăm chỉ làm việc thì điện thoại lại vang lên, là Mạnh Tư Thành gọi. Tô Hồng Tụ vội vàng nghe máy, lại nghe được giọng nói hơi bất mãn của Mạnh Tư Thành: “Tôi vừa rồi gọi cho cô rất nhiều lần nhưng máy điện thoại đều bận, có chuyện gì xảy ra à?”
Nhất thời Tô Hồng Tụ cảm thấy hơi xấu hổ, cô thế mà lại lợi dụng điện thoại của công ty để nói chuyện riêng, hơn nữa còn ảnh hưởng điện thoại của người lãnh đạo trực tiếp gọi cho cô?
Cô mau nói: “Thật xin lỗi, mới vừa rồi là điện thoại của gia đình, thời gian nói hơi lâu.”
Bên kia Mạnh Tư Thành hơi dừng lại, hỏi: “Là điện thoại nhà à?”
Tô Hồng Tụ gật đầu liên tục, càng thêm ngượng ngùng nói: “Vâng, thật xin lỗi, tôi. . . . . .” Cô lấy đồ công dùng làm việc riêng, cô vô cùng xấu hổ.
Ai ngờ Mạnh Tư Thành không đợi cô nói xong, trực tiếp hỏi: “Mẹ cô không có việc gì chứ?”
Tô Hồng Tụ có chút kỳ quái hỏi lại: “Mẹ tôi? Không có việc gì .”
Bên đầu điện thoại kia Mạnh Tư Thành nhẹ nhàng “À” một tiếng, lúc này mới nói: “Tốt, không có việc gì thì tốt. Thật ra tôi cũng không có gì chuyện quan trọng, chính là ——” anh hơi dừng lại nói tiếp: “Chính là nói trước với cô, ngày mai tôi đến công ty.”
Tô Hồng Tụ gật đầu nói: “Vâng, tôi biết rồi.”
Mạnh Tư Thành giống như rất vội, sau khi nói xong câu ngày mai gặp, liền cúp điện thoại.
Tô Hồng Tụ cúp điện thoại xong sau một lúc lâu, mới phản ứng được, cô nói cuộc điện thoại lúc nãy là điện thoại nhà, khiến Mạnh Tư Thành hiểu lầm là do mẹ cô gọi đến ? điện thoại nhà, thật ra có ý là. . . . . . cuộc điện thoại có liên quan đến chuyện của người trong nhà, dĩ nhiên cũng bao gồm điện thoại của người được người trong nhà giới thiệu xem mắt.
Nhưng, Tô Hồng Tụ nuốt nước miếng nghĩ, nếu Mạnh Tư Thành đã hiểu lầm, vậy cũng không nên nói ra chuyện này.
Dù sao, chuyện xem mắt, cô còn chưa không biết xấu hổ