Anh Có Thích Nước Mỹ Không?

Anh Có Thích Nước Mỹ Không?

Tác giả: Tần Di Ổ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327871

Bình chọn: 8.5.00/10/787 lượt.

ại cũng ít hơn, cuối cùng không thấy gọi nữa. Giống như trái tim của chúng ta, một thời rộn ràng trong ngực, nóng bỏng đến mức không lúc nào yên, sốt sắng muốn đi tìm người chia sẻ, chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó nó sẽ lạnh giá, lạnh giá đến mức chúng ta phải khép chặt mình, rụt rè cảnh giác, chỉ sợ không giữ được hơi ấm mong manh còn sót lại.– © –Năm thứ ba sau khi Trịnh Vi đến làm việc ở Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc, cô bước vào tuổi 25. Một cô gái 25 tuổi, công việc ổn định, xinh xắn, khỏe mạnh lại chưa có người yêu, không biết đây có phải là chuyện rất lạ hay không? Trịnh Vi không thấy lạ, nhưng gần như tất cả mọi người xung quanh cô đều cho là lạ. Cô Lý Chủ tịch Công đoàn đã nhiều lần gọi cô đến phòng làm việc của mình để tâm sự, trước sau đều một ý, cháu cũng không còn ít tuổi gì nữa, nên lấy chồng đi. Ngay cả Chu Cù cũng thường xuyên nửa đùa nửa thật với cô, “Rốt cuộc em định tìm người như thế nào, Công ty 2 bao nhiêu chàng trai tài cán thế mà em không ưng cũng không sao, đằng này Công ty 1, Công ty 3, …Công ty 14, văn phòng, các Công ty dịch vụ, Viện thiết kế…Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc có năm nghìn anh chưa vợ, mỗi người một vẻ, tha hồ lựa chọn, kiểu gì chẳng có người phù hợp, đừng lông bông mãi như vậy nữa”.Trịnh Vi vừa giả vờ đánh trống lảng, thế gian thiếu gì đàn ông tốt, mặc ta chọn lựa mặc ta nhặt; vừa biện hộ cho mình, thiếu gì con gái 25 tuổi vẫn độc thân, tại sao em lại phải chọn?Câu trả lời của Chu Cù là: “Anh thấy khó chịu khi nhìn em như vậy”.Mọi người đều nói: “Trịnh Vi, thấy em cứ lông bông một mình mãi như thế, khó chịu lắm”.Có nhiều khi, khi chúng ta đã quen với một số chuyện, sẽ không thấy đấy là khổ. Giống như một người nghèo, cả đời không bao giờ được biết đến phồn hoa, đến lúc chết đi cũng không biết mình nghèo. Trịnh Vi luôn luôn chỉ có một mình, một mình ăn cơm, một mình đi dạo phố, một mình đi xem phim, có lúc cũng đi chơi ăn nhậu cùng bạn bè, cuối cùng một mình về nhà, một mình ngủ. Cô không cảm thấy có gì bất bình thường, chỉ trong những dịp lễ tết mọi người đoàn tụ, thỉnh thoảng cảm thấy cô đơn. Con đường từ văn phòng làm việc về khu tập thể Công ty có trồng xoài ở hai bên đường, cô đã quen với mỗi cây xoài, cây này quả rất chua, cây kia ba năm chưa ra quả lần nào. Lúc nào cô cũng cười đùa vui vẻ, cuộc sống cũng chỉ có vậy, mãi cho đến khi được chứng kiến quá nhiều ánh mắt thương hại dành cho mình, họ đều thấy khó chịu thay cho cô, cô mới vỡ lẽ, hóa ra mình thật đáng thương.Không biết bắt đầu từ bao giờ, bản thân cô cũng có cảm nhận mạnh mẽ và chân thực về điều này. Hình như đó là một ngày hè không có gì đặc biệt, cô đi siêu thị mua sắm một mình rồi quay về, đứng trên xe bus chật chội, đột nhiên có người đi bộ sang đường bất ngờ, lái xe phanh gấp, theo quán tính, người cô liền ngã chúi về phía trước, đúng lúc đó, cô nhìn thấy một cô gái cũng mảnh mai như mình, vừa chới với thì được người yêu đứng bên cạnh ôm chặt trong lòng. Trịnh Vi vốn phản xạ nhanh, cô túm ngay thành bám tay bên cạnh, đứng chắc chân, không để mình phải ngã dúi dụi trước mặt mọi người, nhưng khi cô nắm chặt thành bám bằng kim loại có phần lạnh lẽo đó, bất giác cô chỉ muốn khóc. Lẽ nào cô không xinh xắn bằng cô gái đó? Lẽ nào cô không thông minh, dũng cảm, hiền lành như cô ấy? Nhưng cô không may mắn bằng cô ấy.Chỉ một chuyện nhỏ rất bình thường như vậy, đã khiến Trịnh Vi cảm thấy mình không thể tiếp tục cô đơn được nữa. Thế gian này làm gì có Vương Bảo Quyến[13'>, cô chưa bao giờ nghĩ mình ngồi đợi trong hang đá là vì ai, chỉ có điều trước kia cô tin vào trực giác, luôn nghĩ rằng trực giác sẽ đưa người cô cần đến với cô. Nhưng biết đến bao giờ trực giác mới xuất hiện, có thể là ngày mai, có thể mãi mãi không bao giờ xuất hiện – kể cả có xuất hiện, sợ rằng đó cũng chỉ là cảm nhận sai.Vì thế, khi cô Lý như đã trở thành thói quen nói với Trịnh Vi: “Vi Vi, cô giới thiệu cho cháu một anh bạn trai nhé?” Lần đầu tiên Trịnh Vi trả lời: “Tốt quá ạ, bao giờ hả cô?”Từ trước đến nay cô Lý làm việc rất chu đáo, cẩn thận, ngoài việc tỏ ra kinh ngạc trước sự thay đổi của Trịnh Vi, cô còn ân cần hỏi han đơn vị làm việc của cha mẹ cô, tình hình của các thành viên trong gia đình, chưa đầy ba ngày sau, cô đã sắp xếp cho Trịnh Vi cuộc hẹn đầu tiên.Người đầu tiên Trịnh Vi gặp là Hà Dịch, cô Lý vốn không có đầu óc lãng mạn mà cũng biết ý hẹn họ đến một quán ăn Tây mang phong cách Trung Quốc, hàn huyên được vài câu bèn mượn cớ ra về. Dương như tất cả các bà mối đều như vậy, Trịnh Vi cũng không cảm thấy lạ, cô chỉ hơi bất ngờ vì lần đầu tiên cô Lý đã tung cho cô con cá sộp như vậy. Hà Dịch là con Tổng Giám đốc Tập đoàn, Tổng Giám đốc chỉ có một cậu con trai. Hà Dịch là vị trưởng phòng trẻ nhất Công ty 2, thực ra Trịnh Vi đã biết Hà Dịch, hơn hai năm trước cô cùng Chu Cù xuống công trường, lúc đó Hà Dịch ra đón họ, chỉ có điều sau đó Hà Dịch được cử sang Bangladesh hai năm để phụ trách công trình do Tập đoàn viện trợ kỹ thuật, nên hai người không gặp lại lần nào.Sau khi cô Lý đi, hai người ngồi một lúc mà không biết nói


XtGem Forum catalog