pacman, rainbows, and roller s
Anh biết gió đến từ đâu

Anh biết gió đến từ đâu

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327023

Bình chọn: 8.5.00/10/702 lượt.

xế lái thay.

Tài xế họ Phan, tay trượt một cái, tên Bành Dã (*) liền hiện ra.

(*) Phiên âm pinyin tên Bành Dã là Peng Ye, Phan là Pan.

Trong nháy mắt, trong đầu cô mơ hồ liền yên tĩnh.

Trong bãi đậu xe mờ tối, màn hình vô cùng sáng.

Trình Ca nhìn hơn mấy giây, mới từ từ tùy ý lướt qua anh. Cô bình tĩnh, gọi điện thoại cho tài xế Phan, tài xế rất bận, đang lái thay chỗ khác.

Trình Ca yên lặng một lúc, xoay người ném chìa khóa cho Lâm Lệ: “Lái xe.”

**

Xe đến nửa đường, Lâm Lệ nói: “Qua một thời gian ngắn tôi sẽ đi Tây Bộ, cô còn muốn đi không?”

Lúc này Trình Ca mới ý thức được, mối liên hệ sống sờ sờ duy nhất của cô và quãng thời gian kia lại chỉ còn Lâm Lệ.

“Đi làm gì?”

“Chụp một chuyên đề.” Lâm Lệ nói, “Có liên quan tới gạt bán, bắt cóc, còn có tống tiền.”

Trình Ca không nói gì.

Lâm Lệ tự giễu: “Trước kia cảm thấy làm những việc này quá đặc biệt kiểu cách, rơi xuống người mình thì biết đau rồi.”

Một chuyến đi sa mạc, Lâm Lệ hoàn toàn bị lật đổ; mà Trình Ca phát hiện, bản thân dường như không có bất kì thay đổi nào.

Trình Ca: “Cái người gọi là anh Thiết đó, không phải trong di động của hắn có ảnh khiêu dâm của cô sao?”

Lâm Lệ hừ lạnh một tiếng: “Hắn thích phát tán hay không, tôi chỉ coi như làm tuyên truyền cho chuyên đề. Tưởng lấy mấy tấm ảnh là có thể uy hiếp tôi không lên tiếng, nằm mơ!”

Trình Ca nói: “Đừng đi một mình.”

“Tôi biết.”

Đến dưới lầu, Trình Ca đi, Lâm Lệ nói sau lưng cô: “Nếu triển lãm ảnh của cô cần giúp đỡ thì cứ tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Trình Ca cũng không quay đầu lại.

**

Trình Ca lên lầu mở cửa, vào nhà, khóa cửa, dựa vào cánh cửa một lúc.

Phòng khách có cửa sổ sát sàn toàn mặt, bên ngoài đèn đường sáng rực, không bật đèn, mọi thứ trong phòng cũng rất rõ ràng.

Yên lặng như tờ.

Cô nhìn căn phòng trống trải yên tĩnh, hơi nhớ lại hơn mười ngày trước, chợt cảm thấy giống như đã cách mấy đời.

Nhớ lại từng khung cảnh, rành rành trước mắt, lại giống như thiên thượng nhân gian, đã qua mấy năm.

Trình Ca dựa vào ánh sáng ngoài cửa sổ đi tới trước bàn dọn dẹp ba lô, tìm ra bộ quần áo dân tộc Tạng kia, cầm đi ném vào máy giặt, có thứ gì rơi lộp cộp xuống sàn nhà, là một cái muỗng gỗ.

Trình Ca nhìn một hồi, tùy ý ném vào tủ chén đĩa.

Cô không hề buồn ngủ.

Đêm khuya vắng người, cô tẩy trang, tắm rửa gội đầu, sấy khô tóc, búi tóc qua loa, đi vào phòng tối rửa ảnh.

Tấm thứ nhất, sau khi xe của cô bị Hippie trộm xăng, cô ngồi trên nóc xe hóng gió, xa xa trông thấy xe của nhóm Bành Dã tới, cô nhấn màn trập. Bầu trời xanh biếc, đồng cỏ vàng, xe việt dã Đông Phong màu xanh đậm hất bụi đất tung bay.

Trình Ca làm việc thẳng đến sáu giờ sáng, đi ra khỏi phòng tối, cô nướng bánh mì, rửa trái cây, rót sữa cho mình, phát hiện trên bàn ăn có mấy lọ thuốc Phương Nghiên đưa tới, trên thân lọ viết liều lượng.

Trình Ca vặn mở từng lọ, lấy số lượng quy định, rồi dùng nước ấm nuốt xuống. Sau đó ngủ một giấc ngắn, thức dậy tiếp tục nhốt mình vào phòng tối xử lý ảnh chụp.

Cô phải mau chóng chuẩn bị tốt ảnh chụp, chuẩn bị triển lãm ảnh.

**

Lúc An An mua bắp ăn ở bên ngoài bệnh viện thành phố Cách Nhĩ Mộc, nhận được điện thoại của Bành Dã.

Đêm Tiêu Linh xảy ra chuyện, An An đã giữ số di động của Bành Dã, về sau vì không có tiền ứng trước tiền thuốc, tìm Bành Dã nhờ giúp đỡ, Bành Dã đã gửi cho cô mấy ngàn đồng.

Mấy ngày nay, Tiêu Linh chuyển mấy chuyến bệnh viện, cuối cùng chuyển tới Cách Nhĩ Mộc. An An gửi lời cảm ơn Bành Dã mấy lần, Bành Dã quan tâm tới vài câu.

Mà hôm qua, Bành Dã chủ động gọi điện thoại tới, nói đến Cách Nhĩ Mộc làm việc, tiện đường thăm mấy cô ấy.

Bây giờ điện thoại đã tới.

An An mua bắp bên cạnh quầy xe đẩy, nghe điện thoại reo, biết là Bành Dã, vội vàng cầm lấy: “A lô, anh Bành Dã?”

Bắp quá nóng, cô cầm một tay không chịu nổi, hít hơi vù vù, luống cuống đổi hai tay.

Bên kia Bành Dã hình như nhíu mày: “Cô làm gì vậy?”

“À, em mua bắp bên đường. Nóng quá. Anh đến đâu rồi?”

“Thấy cô rồi, ở sau lưng cô.” Tiếng Bành Dã rơi xuống sau đầu An An, rất thấp, rất trầm.

An An quay đầu lại, dáng cô vốn đã thấp, Bành Dã cao, khoảng cách lại gần, cô phải ngửa đầu nhìn anh, trong lúc rối ren, tay run một cái, bắp tuột khỏi tay.

An An kêu lên.

Bành Dã nhanh nhẹn khom người đón lấy trái bắp, nhíu mày: “Cô chơi tung hứng à?”

An An đỏ mặt, muốn lấy lại bắp, Bành Dã nói: “Cô cất di động trước đi.”

An An cất xong rồi, nhỏ giọng hỏi: “Không nóng sao? Em cảm thấy nóng lắm.”

Bành Dã nói: “Da dày.”

An An: “…”

Bành Dã nhìn xuống cô, hỏi: “Buổi trưa chỉ ăn chút thế này?”

An An ấp úng: “À, em định quay lại phòng bệnh giúp một tay.”

“Người nhà Tiêu Linh đâu?”

“Cũng trông chừng mà.” An An nói, “Đúng rồi, em muốn trả lại tiền thuốc cho anh.”

“Lát nữa cho cô tài khoản, gửi lại là được.” Bành Dã nói, “Cô ăn cái này không tốt, ăn bữa cơm đi.”

An An vội vàng nói: “Vậy em mời anh, coi như cảm ơn anh giúp đỡ.”

Bành Dã hừ cười một tiếng: “Một ông già mà còn phải để một cô bé mời khách sao?”

An An sợ anh không vui nên không khăng khăng.

Cổng bệnh viện có một dãy quán ăn, Bành Dã hỏi