
ắt lại cười hệt như một cụ bà hiền lành, “Ha ha ha, có phải ta rất có tinh thần hi sinh bản thân vì người khác không.”
Cô vẫy tay chào tạm biệt rồi quay mặt lại đi xuống bằng cầu thang bên trái.
Ài, nhìn thấy người ta thảnh thơi như vậy nên cô không kiềm nổi mà muốn chọc hư. Hừ, trước khi bà đây còn chưa tìm thấy hạnh phúc thì sao cho anh đi trước được?
Đi tới cửa nhỏ vào rạp hát, anh nhìn thấy Ôn Noãn đang thở hồng hộc ở cạnh một người kiểm vé, giống như vừa hoàn thành môn vận động vô cùng mạnh.
“Em chạy tới đây hả?”
“Phải.”
Cô chạy một mạch từ dãy lầu toán học tới đây. Cô cũng không biết vì sao khi nhìn thấy anh với Diệp Phỉ Dương ôm nhau thì phản ứng đầu tiên chính là nhanh chóng bỏ chạy. Cô không nghĩ bậy gì cả, con người của chị Diệp lúc nóng lúc lạnh, khi tâm trạng không vui thì cả ngày không thèm nói câu gì, khi vui thì có thể xưng huynh gọi đệ với nam sinh. Quen biết với Trương Dực Chẩn lâu như vậy, giờ sắp ra nước ngoài nên ôm nhau cũng không có gì lớn, nhưng vì sao cô lại không thể hào phóng đi lại chào hỏi được?
“Em sợ muộn nên chạy tới đây.”
Bây giờ cô vẫn còn ngơ ngác, cô đưa quyển tạp chí dấu ở phía sau cho anh.
“Em còn xem cả tập san của trường hả?” Tập san trường bọn họ được in ấn rất đẹp nhưng tiếc rằng nội dung không có gì thú vị, toàn những bài viết ca ngợi lãnh đạo nhà trường trong công tác, vì vậy rất ít sinh viên chịu đọc mà chỉ dùng để lót bàn.
Cô nhanh tay lật ra một trang đưa lên trước mắt Trương Dực Chẩn, “Anh xem nè, ‘Một kiến trúc sư nổi tiếng tốt nghiệp ở trường ta đã quyên một số tiền lớn xây dựng phòng ốc cho hệ Toán’.” Rồi chỉ vào ảnh chụp, “Đây chính là người mà ngày đó em dắt anh đi tìm đó, người đó vừa tìm ra số di động của em, trước đó do không biết tên của em cho nên đã tìm rất lâu mới tìm được. Em không có lừa gạt anh, ngày đó em thực sự vì dẫn đường nên mới tới trễ.”
“Còn tưởng chuyện lớn gì.” Anh đóng quyển tạp chí lại, “Anh sắp quên rồi.”
“Em sợ bị anh hiểu lầm.”
“Chỉ vì việc nhỏ như hạt mè này? Anh đương nhiên không hiểu lầm rồi.”
“Vì sao?”
“Vì anh tin em.”
Tin? Cô thấy anh không quan tâm thì có, khi không quan tâm mới không sợ người đó hiểu lầm anh.
“Sao anh chịu làm bạn trai của em?”
“Em dính dai như vậy, trừ đồng ý thì anh còn làm được gì?” Anh nhéo mũi của cô, “Anh đã trả lời vấn đề này ít nhất một trăm lần rồi. Chưa hỏi đủ hả?”
Đổi lại là trước đây thì cô nhất định sẽ đấu võ mồm mà không biết mệt, nhưng lúc tại cô lại thấy câu nói đó không phải như đang nói đùa. Đúng vậy, anh ít nhất đã nói một trăm lần rồi nhưng vì sao cô lại chưa bao giờ cho là thật?
Kịch còn chưa mở màn, trong khán phòng chỉ có lẻ tẻ mấy người.
“Hình như hôm nay em hơi là lạ, sao nãy giờ em không chịu nói gì cả?” Thường thì Ôn Noãn không thể nào im lặng quá 10 phút nhưng hôm nay lại không huyên náo như mọi ngày, cũng ít cười hơn.
“Không phải trước đây anh hay nói em lạ sao?” Cô mờ mịt nhìn màn che sân khấu, nó giống như một cánh cửa chưa bao giờ mở rộng vì cô.
Anh đưa tay lên trán cô thử nhiệt độ, vẫn bình thường.
“Em ~~” rất nhiều câu nói bị nuốt trở vào khi ra tới miệng, cô đành rầu rĩ nói, “Hôm nay dạ dày em không thoải mái.”
Kỳ thực lòng em không thoải mái.
“Là ai hay nói mình có hệ thống đường ruột cứng cáp như thép? Cuối cùng cũng chịu đựng hết nổi rồi à.”
Trương Dực Chẩn nâng cô đứng dậy, “Không thoải mái thì ngoan ngoãn trở về ký túc xá nghỉ ngơi, đừng chạy tung lung.”
“Anh – không có gì định nói với em hả?”
“Hả?” Anh nhướng mày không hiểu.
“Em – em vốn định đến lớp tìm anh. Nhưng trên hành lang thấy anh với chị Dương, ở cùng nhau.”
“Cậu ấy – anh cũng không biết nên nói như thế nào, nhưng chắc có lẽ em hiểu.” Không thể nói Diệp Phỉ Dương muốn chúng mình cãi nhau để tăng tình cảm.
“Phải, em hiểu.” Cô gồng hết sức lực cười nhạt, “Em hiểu.”
Cô lên lầu, đưa tay hai ôm lấy bản thân, trong cầu thang chỉ có một khung cửa sổ thủy tinh, gió phong vô tình thổi tới.
Một tiếng ca không biết ở căn phòng trọ nào truyền tới: em từng nghĩ tương lai của đôi ta có lẽ không qua xấu. Nhưng không ngờ nỗ lực của tình yêu cũng chẳng bằng hạt bụi
Mãi tới hôm nay, hạnh phúc mà cô cứ ngỡ nằm trong tay mình thì ra thoáng cái đã trở nên lạ lẫm, chuyện tình cảm thực sự có thể hoàn toàn thay đổi chỉ trong chớp mắt.
Cô từng nghĩ tương lai của bọn họ có lẽ không qua xấu. Nhưng không ngờ nỗ lực của tình yêu cũng chẳng bằng hạt bụi
Mỗi bước chân cô bước lên cầu thang thì tâm trạng lại rơi sâu thêm một vực.
Khu nhà đứng sững hơn mười năm sắp hỏng kia rốt cuộc cũng bị tháo gở. Ôn Noãn đứng ngoài vạch an toàn, nhìn xung quanh, đã không còn nhìn thấy được cây ngân hạnh mà cô từng khắc chữ.
Kiến trúc phụ thuộc cùng cây cối ở xung quanh đều bị san bằng.
Cô còn dự định chờ khi cô với Trương Dực Chẩn bạc đầu sẽ tới xem lại cái cây đó, nhìn thử xem vết dao khắc có còn hay không.
Thế nhưng, lầu uôn trượng khởi từ bất bằng, lời thề năm đó kiếm đâu ra?
“Không có thời gian gặp anh nhưng trái lại có thời gian tới chỗ này xem công nhân thi công? Anh thực sự ngày càng khó hiểu logic của em r