
“Tớ không biết.” Cô chịu thua, “Tớ không có kinh nghiệm theo đuổi con trai.” Chỉ có kinh nghiệm được con trai theo đuổi.
“Cậu thật híp bi.”
“Thực ra giống cậu lúc này thì tốt hơn.” Ánh mắt của Hành Vân mờ mịt, “Không có bắt đầu thì sẽ không có kết thúc. Hồi ức luôn dừng lại ở lần đầu gặp nhau chứ không bị những phiền đau ngày sau ăn mòn. Có vài người cậu có thể quen nhưng không thể yêu mến; có vài người cậu có thể yêu mến, nhưng không thể ở cùng nhau.”
“Quá thâm ảo, tớ nghe chẳng hiểu gì hết.” Ôn Noãn chẳng hiểu Hành Vân trở thành bà chị tâm lý từ lúc nào rồi.
“Thực ra tớ cũng không hiểu.” Tống Hành Vân cười trừ, nhìn thấy hai con chim nhỏ đang sôi nổi kiếm ăn trên cục gạch phía trước thì yêu thích chỉ trỏ, “Cậu xem đôi chim sẻ đó đáng yêu biết mấy.”
“Cậu biết con nào mà chim đực con nào là chim cái không?”
“Híc, tớ không biết.” “Vậy đó.” Ôn Noãn yếu ớt chỉ chỉ, “Vậy nên cậu chỉ có thể nói đó là hai con chim sẻ chứ không thể gộp chúng nó lại thành một đôi. Giống như tớ với cậu, không phải một đôi.”
Hành Vân cười run mình, sau đó đoan chính thở dài, “Xem ra tâm trạng của cậu thực sự không vui.”
Trước giờ Ôn Noãn rất vui vẻ, thường hay ngẩn ngơ cười một mình nhưng nụ cười của cô hôm nay rất nhạt, không hề vui vẻ.
“Cậu cũng thấy tớ lạ?”
“Bị cảm còn ăn kem, bình thường mới lạ.” Cô bất đắc dĩ liếc nhìn bầu trời, dùng chân đẩy xích đu.
“Khi tâm trạng tớ không vui thì chỉ có đồ ngọt mới có thể trấn tinh thần.” Hành Vân bỏ nụ cười ra khỏi gương mặt của cô, “Lên phòng y tế uống thuốc chưa?”
“Cái người bác sĩ Mông Cổ ấy cho tớ uống thuốc cam trùng, vừa chẳng có tác dụng vừa đắng le lưỡi. Uống xong một ly nhỏ đó thì ăn cả hết nửa hộp mơ ngọt cũng còn thấy đắng.” Ôn Noãn nhăn mũi lại như mèo kitty.
“Phải đắng thì mới trị hết bình.”
“Thuận theo tự nhiên vậy, cảm mạo có thể đề phòng ung thu, tớ muốn tự dùng sức đề kháng của mình để ép vi khuẩn biến đi.”
“Rồi rồi rồi, đề phòng ung thư! Nếu cậu thực sự muốn sống lâu trăm tuổi thì tốt nhất đừng yêu đương, “Trời nếu có tình, trời sẽ già!”, người mà đa tình thì chết sớm!” Tình yêu đơn phương cũng cần thượng đế chúc phúc, “Mà nói chuyện khác đi, nếu như cậu cũng cuồng nhiệt tiếng Anh như Như Anh thì tốt biết mấy, ít nhất cho tới thời điểm này rồi mà vẫn chưa đậu cấp 4.”
Ôn Noãn ăn hết miếng kem cuối cùng, bỗng dưng nhảy cửng người ra sau.
“Cậu muốn mua gì à?” “Nhắc tới tiếng Anh, tớ muốn mua thêm một cây kem nữa để tự an ủi mình.”
Bầu trời mùa thu vừa trong vừa rộng, bất chợt có một áng mây lướt nhẹ qua. Trên cây ngân hạnh cao bằng bốn tầng lầu, một con ve đang ngâm vịnh những giai điệu cuối thu.
Giáo sư dạy vi phân liến thoắn miệng giảng tích phân Lebesgue, Trương Dực Chẩn không yên lòng, ánh mắt thẩn thờ nhìn ra cửa sổ.
Đối diện cửa sổ phòng học trên lầu ba không xa là nhánh cây của hai cây ngân hạnh, gió thu lướt qua thổi rớt lá vàng rơi đầy đất. Ôn Noãn từng nói hai cây ngân hạnh này do một vị quan tiến sĩ triều Thanh trồng, đã gần 200 năm tuổi, ở bên cạnh cây cũng có bảng giới thiệu về lịch sử của cây này nhưng anh chưa bao giờ để ý tới.
Anh thực sự chưa bao giờ quan tâm tới lai lịch của mấy thân cây ven đường, anh học ở trường này ba năm, sống trong thành phố này hai mươi mốt năm nhưng lại không rành chuyện bằng một cô gái đến từ xứ khác như Ôn Noãn. Có lẽ sinh mệnh của anh quá bằng phẳng nên không quen việc thưởng thức phong cảnh ở ven đường.
“Bên ngoài có phong cảnh kỳ lạ nào hút hồn hay sao mà ngươi nhìn tập trung như vậy?” Diệp Phỉ Dương lấy sách đập đập hồi lâu mới kéo chú ý của Trương Dực Chẩn về.
“Phỉ Dương, cậu thấy tặng quà sinh nhật cho bạn bè nên chọn gì mới hợp.” Anh dò hỏi.
“Còn phải xem ngươi muốn tặng cho ai nữa, con trai hay con gái?” Diệp Phỉ Dương trả lời.
“Tặng cho Ôn Noãn, hôm nay là sinh nhật em ấy.” Phỉ Dương cũng là con gái, chắc hẳn sẽ biết em ấy thích gì.
“Là em ấy hả.” Diệp Phỉ Dương nằm kê đầu lên quyển vở trên bàn, “Ngươi thích thì tự đi mà mua, ta không quen với em ấy, sao biết sở thích của em ấy chứ.”
“Cậu dứt khoát tặng bản thân cho em ấy là tốt nhất, tớ thấy món quà em ấy thích nhất chính là cậu đó.” Bạn nam tóc đỏ ngồi ở đằng trước cười hè hè đề nghị.
“Nói xàm.” Anh đẩy vai của bạn nam đó lại.
“Tớ biết, trừ phi mặt trời mọc hướng Tây, còn không cậu chắc chắn sẽ không thích Ôn Noãn.” Nếu người Ôn Noãn theo đuổi là cậu ta thì cậu ta nhất định không kéo dài tới hai phút đã đầu hàng, giang hai tay hai chân hoan nghênh em ấy. Thời này kiếm đâu ra một cô gái vừa chủ động lại hoạt bát như vậy nữa chứ. Nhưng em ấy muốn đeo đuổi Trương Dực Chẩn thì là chuyện không thể, còn nhiều cô gái có điều kiện tốt hơn em ấy ở kia kìa, “Vẫn là hoa khôi hệ ngoại ngữ lôi cuốn nhất, Trương Dực Chẩn, ấn tượng của cậu với cô ấy thế nào?”
“Tốt.”
Hoa khôi hệ khoa ngữ? Ai vậy nhỉ? Anh chẳng có ấn tượng gì cả nhưng không thể làm mất mặt con gái người ta trước mặt mọi người. “Vậy thì mau bàn chuyện yêu đương, đây là mùa yêu đương, người cô đơn rất đáng thương.” Cậu tóc đỏ hận không thể thay anh nhận lấy người đẹp đó, “Sao không ai theo đuổ