Disneyland 1972 Love the old s
Ấm áp nhất là lúc tuyết rơi

Ấm áp nhất là lúc tuyết rơi

Tác giả: Lam Ninh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322883

Bình chọn: 8.5.00/10/288 lượt.

hấy đáy.

Có lẽ, cái gọi tình yêu chân chính cũng không hơn gì như vậy.

“Em rất lạ.”

Vì sao anh luôn bảo cô kỳ lạ?

Thật lâu về sau, Ôn Noãn rãnh rỗi không có việc gì làm nhìn gương vừa nghĩ vừa tủi thân.

Chẳng lẽ diện mạo của cô “không được bình thường” lắm hả? Chương 04Chương 4:

“Thời gian trôi qua thật mau, mới đó lại một năm trôi qua. Bởi vì thấy cậu đáng yêu nên muốn quan tâm cậu. Buổi tối nhớ đắp chăn, coi chừng cái móng heo của cậu lạnh cứng. Rãnh rỗi thì kiếm xương gặm, có thể bổ sung can-xi. Đừng mắng tớ, sinh nhật vui vẻ!”

Ôn Noãn cúi đầu đọc tin nhắn chúc mừng do đứa bạn thân thời cấp ba gửi tới cùng một tệp ảnh mì trường thọ đính kèm. Cô ghé đầu lên mặt bàn lành lạnh, hỏi Tống Hành Vân ở bên trái, “Cậu nói xem tớ có nên gửi tin nhắc Trương Dực Chẩn hôm nay là sinh nhật của tớ không?”

“Chẳng phải cậu đã nói cho anh ta biết trước rồi sao?” Hành Vân múa viết như bay, giáo sư giảng kiến thức kế toán tài vụ rất nhanh nên chữ viết như sông Trường giang ở trên trời trút xuống, trút nhiều tới mức biển cũng chứa không hết.

“Tớ nghĩ anh ấy đã quên. Hồi sáng gặp nhau trong lúc chạy bộ, anh ấy chỉ nói với tớ một câu ‘chào buổi sáng’ rồi thôi.” Ôn Noãn ngoác miệng thở, “Tớ mỗi năm chỉ có một lần sinh nhật thôi.”

“Híc, không nhắc tới chuyện thương tâm đó nữa. Hành Vân ơi, cậu muốn tặng tớ quà gì?”

“Cậu muốn gì?”

“Hơi khó nói, tớ muốn nhiều lắm – hay dứt khoát cậu tặng tớ 10,000,000 nha?”

Hành Vân xé một mảnh giấy nhỏ viết một chuỗi số la tinh 10,000,000 sau đó đưa cho con quỷ khó dây ở bên cạnh, “Nè, cho cậu 10 triệu.”

“Tớ nói 10 triệu Nhân dân tệ cơ!” “Yêu cầu của cậu cao quá.” Thảm rồi, ông thầy dạy kế toán tài vụ bôi mất phần cô chưa viết xong rồi bắt đầu viết thêm một đống mới.

Tần Vị Dương ngồi ở bên phải cô cầm tờ giấy đó lại, “Muốn nhân dân tệ cũng dễ thôi.” Anh ta cầm bút viết thêm ba chữ ‘Nhân dân tệ’ sau chuỗi số đó.

Ôn Noãn tức banh phổi đưa chân giẫm anh ta.

Giáo sư đứng trên bục giảng ho khan vài tiếng cảnh cáo nhưng không biết có hiệu quả hay không. Thói đời thay đổi, nhớ ngày trước lúc ông đi học phải kính trọng với thầy giáo biết là bao, cho dù muốn quậy trong tiết học cũng không đủ can đảm để quậy.

“Bạn học nữ mặc áo màu xanh ngồi ở hàng thứ tư, xin mời lên trước máy tính trình bày loạt công thức này.”

Ôn Noãn chưa biết người được gọi là cô mà nhìn trái nhìn phải, sau đó phát hiện mình đang mặc áo màu xanh lại còn ngồi ở hàng thứ tư nữa. Thế nhưng, vừa rồi thầy giảng gì nhỉ?

Hành Vân chịu thua, vừa rồi cô cũng bị quấy rầy nên không biết gì cả. Nhìn thấy câu hỏi trước màn hình máy tính, Ôn Noãn yên lòng.

“Hãy dùng Excel để tính toán phần trăm tiền mặt lời ra của bạn. Giả thuyết bạn đầu tư một nhà hàng, vốn đầu tư ban đầu là 700,000 đồng, dự định thu nhập trong năm tháng đầu là 120,000 đồng; 160,000 đồng; 200,000 đồng; 230,000 đồng; 280,000 đồng.”

Cô nhún vai, nhanh chóng xuất kết quả trong khung E5: 11%.

Giáo sư kế toán tài vụ khó tin chuyện cô giải nhanh được như thế, tức giận tới nỗi quên cả việc bảo cô trở về chỗ ngồi mà tiếp tục vùi đầu vào bài giảng. Cô xòe ngón tay chữ V, đắc ý lắc lắc với bạn học rồi đi xuống bục giảng.

“Cậu khi nào lại chịu học tập nghiêm túc vậy?”

Ôn Noãn dựa lên vai của Hành Vân, “Cậu có biết sinh vật biển chia thành mấy loài lớn không?”

“Biết rõ, nhưng có liên quan gì tới bài học?”

“Chẳng phải cậu biết do Ngô Đạc học sinh vật hệ hả? Nguyên nhân tớ học lập trình cũng giống như nguyên nhân cậu biết phân loại sinh vật biển.”

Hành Vân hết nói nổi nên chỉ biết cười trừ.

Cửa cửa hàng tiện lợi trong trường học có hai cây ngân hành cao lớn, ở giữa là một chiếc xích đu tre có khung dây thô to. Tan học xong, Ôn Noãn cầm cây kem vị chocolate ngồi trên xích du với Hành Vân.

“Chiều này Như Anh muốn rũ tớ đi lựa bánh kem tặng tớ, cậu có muốn đi chung không?” Gần đây Hành Vân rất có mắt thẩm mỹ, cái mà cô chọn chắc chắn sẽ rất đẹp.

Tống Hành Vân lắc nhẹ đầu.

“Không được, tớ thấy hơi mệt.”

“Vậy cậu định làm gì, ngồi ở đây nhìn lá rụng?”

“Nhìn lá rụng có gì không tốt chứ? Có một tác gia từng nói: sau khi con người lớn lên mới biết, có thể nhìn ngắm khung cảnh lá rơi tịch mịch là một điều đẹp đẽ nhất trong đời.”

“Cậu thì cô đơn gì chứ? Cậu không như mình, mình hiện tại đã hiểu sâu hiểu sắc cái cảm giác đau khổ mà thầy Lỗ Tấn từng cảm nhận: lý tưởng tuy có, nhưng không đường để theo.”

Ở phía xa bên tay phải có một dãy lầu dành cho công chức, khu vực đó được gọi là Mai viên. Nghe nói trai gái yêu nhau rất ghét đi qua bên đó, không phải vì sợ bị thầy cô bắt gặp mà vì hài âm của Mai viên là không có duyên phận.

Nhưng ngày mưa hôm đó, đoạn đường Trương Dực Chẩn tiễn cô về ký túc xá từng đi qua khu đó.

Giữa cô và anh, có phải đã định sẵn là không có duyên phận với nhau.

“Đừng có đánh đồng nữ nhi tình trường của cậu với lý tưởng vĩ đại của người ta có được không?” Hành Vân nhấc cao hai chân làm dáng như té xỉu, tuy là cử chỉ bất nhã nhưng nó xuất hiện trên người cô lại không hề khó coi. “Ài, Hành Vân yêu dấu. Cậu có biết cách theo đuổi con trai không?”