
đá trong tay, mật thất, cùng tất cả các cửa ngầm đều đóng lại, bỗng nhiên, phía trên truyền đến một tiếng nổ ầm vang, nháy mắt mở ra một cái động lớn, nước giống như thác từ trên động lớn đó phun thẳng xuống bên dưới.
“Này…… Đây là có chuyện gì?”
Vu Thịnh Ưu kinh ngạc nhìn.
“Đây là cơ quan mà phụ thân làm, vốn định sau khi chúng ta rời khỏi đây, mới mở cơ quan này, cơ quan này một khi mở ra, sẽ phong kín toàn bộ cửa mật thất, chỉ còn một cửa động trên đỉnh, là thác nước đổ xuống, một khi mở ra, nước sẽ ngập kín động.”
“Các ngươi muốn dìm chết chúng ta?”
“Vốn là như vậy , hiện tại, chúng ta cùng chết ở trong này.”
“Không có cửa khác để ra sao?”
Vu Thịnh Ưu mắt thấy nước suối đã ngập chân, khẩn trương hỏi.
“Đây là tử huyệt, trừ phi có người mở từ bên ngoài.”
“Mạt Nhất cùng Viễn Hạ đều ở bên ngoài.”
Vu Thịnh Ưu kinh hỉ vỗ tay.
“Vô dụng , trừ bỏ phụ thân, không có người nào biết cơ quan đặt ở đâu, hiện tại ông ấy ở đây, chúng ta chết chắc rồi.”
Vu Thịnh Văn thản nhiên nói.
“Làm sao bây giờ?”
Vu Thịnh Ưu sốt ruột nhìn Cung Viễn Hàm.
“Trước tiên lên chỗ cao đã rồi hãy nói.”
Cung Viễn Hàm kéo Vu Thịnh Ưu, phi thân lên tầng hai. Lúc này, các sư huynh đã lên trên, cứu đám thê tử của mình xuống. Nước dâng lên rất nhanh, lập tức liền ngập tầng một. Cung Viễn Hàm cùng Ái Đức Ngự Thư đều thử dùng nội công muốn phá vỡ vách tường, nhưng đều không được, thì ra sơn động này bên trong là đá hoa cương! Biến thái a! Vu Thịnh Ưu khẩn trương nắm tay, trời ạ, nước đã sắp ngập tầng hai , nguyên lai trong động này, lồng chim là nơi an toàn nhất a! Nước trong động càng ngày càng cao, đã sắp ngập lên tận đỉnh……
“Viễn Hàm…… Ngươi biết bơi không?”
Vu Thịnh Ưu nắm sợi dây thừng ở lồng chim, đỉnh đầu chạm vách tường, toàn thân chìm trong nước suối lạnh như băng, thanh âm như muốn khóc. Cung Viễn Hàm nghĩ nghĩ nói:
“Không chắc.”
Vu Thịnh Ưu cả giận nói:
“Biết là biết, không biết là không biết, không chắc là làm sao?”
“Chính là một mình thì có thể nổi, thêm một người chắc chắn sẽ chìm.”
Cung Viễn Hàm ha ha cười.
“Bàn Tử, ngươi biết bơi không?”
Vu Thịnh Ưu lại hỏi. Ái Đức Ngự Thư cười:
“Ta? Ta là quả cân tiêu chuẩn! Ha ha ha”
“Các ngươi còn cười.”
Vu Thịnh Ưu trừng mắt nhìn hai người bọn họ, đã là lúc nào rồi , bọn họ còn có tâm tình cười. Nước lại dâng lên một chút, đã sắp đến cằm,
“Xong rồi, chết chắc rồi.”
Đây là câu nói cuối cùng của Vu Thịnh Ưu…… Bởi vì nói xong câu đó sau, nước đã không thể ngăn cản, xuyên qua miệng mũi của nàng. Thân thể chậm rãi chìm xuống, nàng chỉ cảm thấy nước suối lạnh như băng thấu xương, miệng mũi bị ngạt khổ sở, không thể hô hấp ,thống khổ khiến cho nàng liều mạng giãy dụa, nhưng…… Cho dù nàng giãy dụa như thế nào, thân thể vẫn không ngừng chìm xuống, chìm xuống…… Vu Thịnh Ưu dần dần giãy dụa chậm lại, ý thức bắt đầu biến mất, nàng mờ mịt mở to mắt, hốt hoảng , cư nhiên thấy Cung Viễn Tu bơi tới chỗ nàng…… Hắn tóc dài như mực tản ra trong nước, gương mặt tuấn tú vẫn mê người như vậy, một đôi tinh mâu trong sáng trong suốt thẳng tắp nhìn phía nàng, xuyên thấu lòng người, thân thể hắn như tản ra tinh quang, đẹp mà kì ảo…… Thì ra trước khi người ta chết, thật sự có thể nhìn thấy người mà mình muốn gặp…… Nàng mờ mịt nghĩ. Trong ảo tưởng Viễn Tu nắm lấy tay nàng, nắm thật chặt, mang theo nàng bơi lên…… Xong, Tu ca đã trở lại và lợi hại hơn xưa ^^
Chương 48: Tướng công của nàng
Đã là đêm khuya, trong khách sạn, Vu Thịnh Ưu nằm trong một sương phòng, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua rất là mảnh mai.
“Ưu Nhi vì sao còn chưa tỉnh? Có phải bị thương không?”
“Không có, sư phụ nói chỉ là bị dọa hôn mê.”
“Vì sao lại lâu như vậy? Những nữ nhân không có võ công như chúng ta cũng đã tỉnh, sao muội ấy vẫn còn ngủ.”
“Ha ha, tiểu sư muội gan nhỏ như chuột, muội cũng không phải là không biết.”
Vu Thịnh Ưu bị đoạn đối thoại đánh thức, mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn hai người đang nói chuyện trước mặt mình, phản xạ có điều kiện nhẹ giọng gọi:
“Đại tẩu…… Nhị tẩu.”
“U, tỉnh?”
Xuân Tình cười yếu ớt nhìn nàng hỏi:
“Có chỗ nào không thoải mái không?”
Vu Thịnh Ưu mê mang lắc đầu, suy nghĩ chậm rãi lại, ngây người chớp mắt một cái, bỗng nhiên mở to hai mắt ngồi xuống nói:
“Viễn Tu! Viễn Tu!”
Đại tẩu, nhị tẩu, hai mỹ nhân liếc nhìn nhau một cái, nhìn nàng che miệng cười khẽ, nháy mắt khắp phòng ngập quang hoa, đẹp không sao tả xiết.
“Tiểu sư muội thật là, vừa tỉnh đã muốn tìm muội phu, cũng không có chút xấu hổ nào cả.”
Đại tẩu vươn ngón tay ngọc chạm nhẹ vào đầu nàng một chút. Nhị tẩu Xuân Tình lại cười nói:
“Này cũng khó trách, một vị tao nhã như thế, thục nhân quân tử, tiểu sư muội sao có thể không tâm tâm niệm niệm trong lòng được chứ.”
Vu Thịnh Ưu gãi đầu, nghĩ rằng rốt cục có cơ hội giải thích cùng nhị tẩu:
“Nhị tẩu, người nọ tẩu nói là Cung gia lão Nhị Cung Viễn Hàm, hắn không phải tướng công muội. Tướng công muội là Cung gia lão đại Cung Viễn Tu.”
Nhị tẩu nhíu mày:
“Ta biết nha, ta cũng đang nói tới thiên hạ đệ nhất cao thủ Cung Viễn Tu, người đã đánh vỡ mật thất