Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ai nói đó là yêu

Ai nói đó là yêu

Tác giả: Lê Nam

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322523

Bình chọn: 10.00/10/252 lượt.

ng ôn tồn giải thích: “Là do làm việc quá sức, ăn uống không điều độdẫn đếnthiếu sức khỏe nên ngất thôi. Còn phần đầu chỉ chấn thương phần mềm, chảy ít máu không ảnh hưởng đến não.”Hướng Phi thở nhẹ một hơi, cười với ông Nam: “Cám ơn chú”.Ông Nam dễ dãi: “Không có gì,bệnh việncòn có việc chú đi trước đây. Nhớ dặn cô bé uống thuốc đều đặn và chú ý sức khỏe”.Nói xong Ông Nam rời đi, Hướng Phi gọi thư kí Lưu vào dặn dò nhà bếp nấu cháo, lại bảo theo toa thuốc ông Nam để trên bàn đi lấy thuốc.Hướng Phi trầm ngâm nhìn Yến Linh, trông cô lúc này nét mặt hơi xanh, đôi môi nhỏ hơi tái mất đivẻ linh hoạt thường ngày thì trong lòng hơi khó chịu. Tuy là gần đây có tăng ca nhưng chỉ đến 8h thôi mà sao lại thành làm việc quá sức? Còn nữa, chất lượng bữa cơm công ty vốn cao hơn bên ngoài sao lại có chuyện ăn uống không đủ dinh dưỡng. Giống như anh là ông chủ ác độc ngược đãi nhân viên không bằng. (Lời của tác giả: anh vẫn còn không nhìn ra mình đã ngược đãi nhân viên à?)Yến Linh tỉnh lại thì trời cũng đã xế chiều. Nghe đầu hơi đau, lấy taysờlên thì chạm vào bông băng mới nhớ lúc ngã đầu mình có va vào gì đó, chắc là cạnh bạn. Cô mở mắt nhìn xung quanh, thấy căn phòng bày trí đầy đủ bàn ghế sang trọng không giống bệnh viện. Trong một lúc cũng không biết mình đang ở đâu?Hướng Phi theo lời ông Nam đoán là cô giờ này sẽ tỉnh xô cửa bước vào, thấy cô đang to mắt ngơ ngác nhìn xung quanh thì khóe môi hơi cong lên. Yến Linh nghe tiếng động nhìn thấy Hướng Phi thì hơi ngạc nhiên hỏi: “Sao tôi lại ở đây? Đây là chỗ nào vậy?Hướng Phi nhìn cô chậm rãi nói: “Đây là phòng nghỉ ngơi của tôi, lúc nãy cô ngất nên tôi đưa vào đây.”Yến Linh “à” một tiếng thì không biết nói gì nữa.Lúc này nhà bếp đem cháo vào, Hướng Phi nhận chén cháo từ tay đầu bếp ra hiệu cho bà ta đi ra ngoài. Sau đó đặt lên bàn, bước đến gần Yến Linh ngồi xuống mép giường hỏi: “Đầu còn đau không? Trong người cònkhó chịu không?”Thường ngày Yến Linh đã quen với Hướng Phi lạnh lùng, hung ác. Nay thấy anh nói chuyện ôn hòa vậy thì có hơi không quen lắm, khó hiểu nhìn anh.Hướng Phi lại nghĩ cô trong người không khỏe tự nhiên đưa tay xoa đầu cô, ôn nhu hỏi: “Sao vậy? Trong người khó chịu lắm sao?Yến Linh nhìn thấy cử chỉ săn sóc của anh lại nhớ lúc trước ở nhà mỗi khi cô bệnh ba mẹ đều dịu dàng quan tâm như thế. Mấy năm nay học xa nhà sống tự lập, có bệnh cũng tự xoay sở không được thương yêu thì hiện tại cảm thấy rất tủi thân. Lại có thời gian này chịu nhiều cực khổ so với hơn hai chục năm qua cộng lại cũng không bằng.Người ta hay nói lúc con người bệnh chính là lúc họ yếu đuối nhất. Không sai, Yến Linh hiện tại cảm thấy rất buồn tủi bất giác đôi mắt đỏ hoe, hai giọt nước mắt trong suốt lăn nhẹ trên má.Hướng Phi thấy vậy càng hoảng hốt nghĩ rằng cô nhất định vì vết thương đau mà khóc nên dịu dàng nói: “Không sao đâu, vết thương nhẹ cũng không để lại sẹo. Đừng lo lắng”.Ai ngờ Yến Linh càng nghe những lời ngọt ngào thì càng xúc động, tâm tình như đê vỡ, nước mắt cứ liên tiếp chảy ra.Hướng Phi đã gặp Yến Linh rất nhiều tính cách: khi thì hung hăng, khi thì hoạt bát, khi thì quật cường, khi thì nhẫn nhịn… Rồi bao nhiêu vẻ mặt: Cười, giận, cau có, ngoan ngoãn, ngây ngô… Nhưng khóc thì chưa thấy qua bao giờ. Không tưởng tượng cô có lúc sẽ khóc, mà khóc đến “kinh thiên động địa” thì tay chân luống cuống, không biết làm gì mới phải.Xưa nay phụ nữ đứng trước mặt anh cũng không ai khóc, mà vì anh thấy phụ nữ phóc càng chán ghét nên chưa từng ai dám khóc lóc trước mặt anh. Giờ đây cô gái trước mặt khóc đến tức tưởi, hai vai run lên thế kia, không hiểu sao anhkhông thấy chướng mắt lại thấy hơi thương tâm. Liền đưa tay ôm cô vào lòng.Yến Linh càng khóc càng hăng, cứ như bao nhiêu năm nay không khóc nước mắt tích tụ nay được dịp thì khóc thõa thích, cũng không mảy may để ý hình tượng. Dĩ nhiên quênxác định trước mắt là kẻ thù không đội trời chung, cứ ở trong lòng anh ta mà khóc.Khóc mãi rồi cũng nín, lúc Yến Linh ngừng thì vai áo Hướng Phi đã ướt một mảng, anh với tay lên bàn lấy khăn đưa cô lau mặt bấy giờ mới hỏi:“Tinh thần tốt hơn chưa? Có thể nói vì sao lại khóc không?”Yến Linh mới rồi xúc động, cứ thế mà khóc, cái gì cũng không để ý. Bây giờ khóc xong mới phát hiện đây là kẻ thù của mình thì không khỏi ngượng ngùng. Nhớ lại chính vì anh ta mà mình mới bệnh, tiếp đến ngất đập đầu vào bàn thì máu nóng dồn lên mặt. Trừng mắt nhìn anh nói:“Chính là do anh ức hiếp. Tôi không muốn thực tập, tôi muốn về nhà”.Hướng Phi không ngờ cô mới đây yếu đuối nhu mì mới vài giây lại biến thành hung dử thế kia thì lại thấy buồn cười, gật đầu dễ dãi: ” Được, cho cô nghỉ hai tuần”.Yến Linh vì giận nói vậy cũng không ngờ được đáp ứng trong lòng không khỏi vui mừng. Nhìn anh ta thấy thái độ nghiêm túc thì tin chắc là thật. Khách sáo nói: “cám ơn”.Hướng Phi nghe cô nói cám ơn rất miễn cưỡng, một chút thành ý cũng không có cũng không trách nói tiếp: “Nhưng phải có điều kiện”.Yến Linh “…”Hướng Phi nói: “Ăn xong chén cháo rồi mới được về nghỉ”.Yến Linh nghe điều kiện xong thì tròn mắt nhìn anh ta, nghi hoặc hỏ