
muốn thọ giáo.” Lòng hiếu thắng trong Sở Cầm cũng bị khơi dậy. Điều này cũng khó trách, bệnh chung của người luyện võ mà lại.
“Chi bằng bây giờ mọi người cùng đến Na Lan phủ, Duật nhi vừa hay ở nhà, đám thanh niên các cháu có thể so tài với nhau.”
“Hay quá, hay quá!” Thu Yến lập tức đứng dậy, thiếu điều muốn chạy đến Na Lan phủ ngay.
Hồng Dao khẽ kéo áo sư muội: “Sao muội vẫn không sửa được cái tính hấp ta hấp tấp?! Để Na Lan bá bá ngồi chơi thêm lúc nữa đã nào!”
Thấy Thu Yến nôn nóng như vậy, Tiết Ngôn và Na Lan Hoằng cùng phá lên cười, hai người đưa mắt nhìn nhau, mỉm cười hội ý. Bọn họ trò chuyện thêm một hồi nữa mới cùng nhau đến Na Lan phủ.
Đến nơi không thấy bóng dáng Na Lan Đức Duật, gọi gia nhân lên hỏi cũng không ai biết công tử đi đâu, mọi người đành ngồi đợi ở đại sảnh, khắc có người chuẩn bị trà nước điểm tâm.
Đợi mãi đến lúc mặt trời sắp lặn mới thấy Na Lan Đức Duật mò về, vừa bước vào cửa đã được gia nô báo cho biết có khách chờ ở đại sảnh, là ba thiếu nữ, lão gia dặn về nhà phải đến đó ngay.
Na Lan Đức Duật mới nghe đã thấy phiền, nhưng không dám trái lời phụ thân, đành miễn cưỡng đi gặp, tới đâu thì tới. Đặt chân vào đại sảnh liền thấy phụ thân đang trò chuyện với Tiết Ngôn, ngoài ra còn có ba thiếu nữ ngồi ngay ngắn ở đó, Na Lan Đức Duật lầm bầm trong bụng: “Không phải chứ, a mã đi tìm chừng này người về thật!” Nhìn lướt qua ba người, lập tức biết ngay võ công đều thuộc dạng khá, “Ờ, giờ tìm cả người biết võ công cơ đấy, phục a mã thật!”
Nghĩ là nghĩ vậy, lễ nghi vẫn không thể thiếu, Na Lan tuấn tú bèn bước lên trước hành lễ: “A mã! Tiết đại nhân!”
Na Lan Hoằng thấy con trai về vội nói: “Duật nhi, mau đến làm quen với ba tiểu thư!”
Na Lan Đức Duật ngao ngán nhìn phụ thân, miễn cưỡng ra mặt, nhưng vẫn lịch sự hướng về phía ba cô gái chắp tay: “Na Lan Đức Duật xin chào ba tiểu thư!”
——————–
Chú thích:
(1) Cữu cữu: cậu/chú, anh em của mẹ.
Chương 11: Tỉ võ chiêu thân
Ba tỉ muội thấy Na Lan Đức Duật hướng về phía mình thi lễ, đương nhiên không thể không đáp lại, từ lúc Na Lan Đức Duật bước qua cửa, ánh mắt họ đã không rời anh lấy một phút. Quanh năm ở sư môn học võ, ít có cơ hội gặp được người khác giới, có chăng cũng đều là lớp trưởng bối vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm nghị cứng nhắc, tuy cũng có sư huynh đệ đồng môn xun xoe săn đón thật đấy nhưng hầu hết bọn họ nếu không phải hạng thô lậu, võ biền, thiếu lãng mạn đến đáng thương thì cũng là con nít ranh mặt búng ra sữa, tính tình ấu trĩ; khôi ngô và nam tính như Na Lan Đức Duật đây căn bản không có; nên trong lòng ba cô gái đều ngầm ái mộ, tuy vậy cả ba đều là phận nữ, dù yêu mến tới đâu cũng không thể biểu lộ, chỉ dám ngầm đưa đẩy qua ánh mắt.
Liền đó ba người đồng loạt đứng lên, hướng về Na Lan tuấn tú oanh vàng thỏ thẻ: “Na Lan công tử!”
“Na Lan hiền điệt, để ta giới thiệu với cháu…” Tiết Ngôn vừa nói vừa chỉ vào từng người, “Đây là cô cháu ngoại nhỏ nhất của ta tên Thu Yến, bên cạnh là nhị vị sư tỷ Sở Cầm và Hồng Dao, cả ba đều luyện võ, công phu không tồi đâu!”
Na Lan Đức Duật chỉ khẽ gật đầu lấy lệ, không nói không rằng. Thái độ này của Na Lan khiến ba cô gái rất không vui, đặc biệt là Thu Yến. Vốn có cữu cữu làm quan trong triều nên Thu Yến được đồng môn cưng chiều hết mực, thêm vào đó dung mạo cũng xinh đẹp hơn hai sư tỷ nên thường được thể sai phái sư huynh đệ làm này làm kia, mà đám sư huynh sư đệ đó cũng nhất nhất nghe theo. Đúng là “nhất tiếu khuynh thành”! Vốn nghĩ Na Lan Đức Duật sẽ như người khác, tuy không đến mức công khai săn đón cô trước mặt mọi người thì ít nhất cũng để ý đến cô, ngờ đâu từ đầu đến cuối Na Lan chẳng thèm liếc mắt nhìn cô tới một lần, thử hỏi sao không khiến Thu Yến phát cáu chứ!
Na Lan Hoằng thấy chàng lạnh nhạt vậy liền quay sang nói đỡ cho chàng cũng là mở đường để “đám trẻ” giao lưu với nhau: “Duật nhi, sao không nói gì thế?! Con là chủ, họ là khách, con nên tròn vai trò chủ nhà, tỏ lòng mến khách, trò chuyện với họ mới phải. Các con đều là người luyện võ, hẳn là phải có tiếng nói chung chứ!”
“Bọn họ và con không phải đồng môn, lấy đâu ra tiếng nói chung.” Na Lan Đức Duật trả lời một cách lạnh nhạt.
“Hiền điệt à! Cháu dù sao cũng đã lớn rồi, a mã cháu lúc nào cũng bận tâm lo nghĩ về chuyện hôn nhân đại sự của cháu, cháu nên thấu hiểu và cảm thông cho tấm lòng của a mã mới phải. Sư tỷ muội họ tuy không phải quốc sắc thiên hương nhưng cũng đâu có thua kém ai, lẽ nào đều không lọt được vào mắt cháu?” Tiết Ngôn thừa biết Na Lan Đức Duật ngán tận cổ vì bị “khủng bố” bởi những cuộc mai mối diễn ra chẳng khác gì cơm bữa này nên mỗi lần gặp phái nữ, 10 lần như một, đều trưng bô dạng lãnh đạm khó gần này ra nên đành phải nói thẳng.
Tiết Ngôn đã nói rõ như vậy rồi thì Na Lan Đức Duật cũng chẳng vòng vo: “Các vị tiểu thư, có lẽ Tiết đại nhân vì quá ưu ái nên đã không tiếc lời khen ngợi tại hạ trước mặt các vị. Kỳ thực tại hạ chả được giỏi giang, xuất chúng như lời họ nói, hoa quyền tú cước chỉ hay ở cái mã ngoài mà thôi. Chức tước vốn chẳng cao, tính tình thì chẳng cần nói các vị cũng đã biết