Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là chân Mệnh Thiên Tử

Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là chân Mệnh Thiên Tử

Tác giả: Vũ Nhi Phiêu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326973

Bình chọn: 7.5.00/10/697 lượt.

nô tài nhất định làm đâu ra đấy.”

“Là công công nói đấy nhé, tương lai còn nhờ vả công công nhiều!” Tâm Di thừa biết có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.

Đám tiểu thái giám cùng đi tuy không được vàng nhưng Tâm Di cũng thưởng ỗi người một đính bạc, khiến bọn họ cười sướng đến mức quên cả khép miệng lại.

Vừa ra khỏi Di Uyển, bọn họ đã bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Thái giám có chức có quyền như Ngô Bồi Tề thường ngày được dúi không ít hồng bao, huống hồ hắn quản lý Nội vụ phủ, không tiền tấn thì cũng tiền tạ qua tay, nhưng lúc này đây Ngô công công vẫn không nén nổi cảm thán: “Lý công công, vị cách cách từ trên trời rơi xuống này quả khác người, đã thưởng là thưởng hẳn một đỉnh vàng.”

“Ta theo hầu Vạn Tuế Gia mấy chục năm rồi, chưa từng thấy ai được sủng ái như Tâm Di cách cách. Từ hôm qua đến giờ, trong đầu Vạn Tuế Gia chỉ có mình cách cách, cả buổi tối cứ nhắc đi nhắc lại: Nào là ở có quen không? Có nhớ nhà không? Nào là nô tài có chịu nghe lời không? Chẳng thế mà buổi chầu sáng nay liền phong tặng tước hiệu cách cách. Xem ra về sau bọn ta còn phải chạy đến đây nhiều!” Lý Đức Toàn từ tốn nói.

“Phải đấy, phải đấy, ai cũng nhìn ra Vạn Tuế Gia rất yêu thích Tâm Di cách cách! Vị chủ nhân này quả là hơn hẳn các cách cách khác, theo tiểu nhân, đến Uyển cách cách cũng không được yêu chiều như thế.”

Lý Đức Toàn vội ngăn: “Những lời này ngươi nói với ta còn được, tuyệt đối không được truyền đến tai người khác. Dù Uyển cách cách không để bụng thì người bên cạnh cách cách chưa chắc đã bỏ qua.”

“Vâng, vâng, ở trong cung lâu rồi việc gì cũng nhìn thấu suốt cả, ngài cứ yên tâm, câu này hai người chúng ta nói rồi coi như gió thổi qua tai.”

Đám tiểu thái giám tay cầm bạc đi phía sau hai người cũng đương tranh nhau nói: “Tâm Di cách cách thật hào phóng!… Tôi vào cung lâu vậy, lần đầu được thưởng nhiều thế này!… Phải đấy, không giống chủ nhân khác, đừng nói thưởng nhiều thế này, có người đến chút bạc vụn cũng chẳng được ấy chứ… Bọn họ sao bì được với Tâm Di cách cách, tuy đều là chủ nhân thật nhưng khác nhau một trời một vực kìa!”

Ai! Đây chính là hoàng cung, ai có tiền, ai có quyền, ai đắc sủng, người đó được hâm mộ!

Ngô Bồi Tề nghe tiểu thái giám thảo luận, quay đầu lại giáo huấn: “Coi các ngươi mừng đến thế kia à, hầu hạ cho tốt vị chủ nhân này, các ngươi đều có phần. Cả mấy vị trong phòng của cách cách nữa, tuyệt đối không được đắc tội, bọn họ bây giờ cũng là bồ tát, phải thờ hết!”

Lý Đức Toàn cười nói với Ngô Bồi Tề: “Ngươi tưởng bọn chúng đều là đồ ngốc không biết nhìn chắc? Vào trong chốn cung cấm này, dù có ngốc cũng phải thông minh ra, nếu không sao sống được chứ!”

Tạm để Tâm Di qua một bên, chúng ta cũng đừng quên chàng Na Lan “đẹp chai” – Hôm nay, Na Lan Đức Duật không có phiên trực, sáng sớm thức dậy, luyện công xong, chàng đang định ra ngoài đi dạo một vòng thì đụng ngay phụ thân Na Lan Hoằng về nhà sau buổi chầu sáng.

Na Lan Hoằng vừa thấy mặt con trai liền nói: “Duật nhi biết không, buổi chầu sáng nay, hoàng thượng đã tấn phong cô gái hôm qua làm cách cách.”

“Sao, hoàng thượng già nên lẫn rồi chắc?” Na Lan Đức Duật buột miệng thốt lên.

Na Lan Hoằng mắng ngay: “Ai, Duật nhi, sao lại nói những lời đại nghịch bất đạo đó chứ!”

Na Lan Đức Duật theo phụ thân vào phòng, ngồi xuống nói tiếp: “Không phải con đại nghịch bất đạo, cô gái đó nhân phẩm không có, dung mạo cũng không, lời nói cử chỉ thô tục vô lễ, nếu hoàng thượng không già lẩm cẩm thì sao lại phong cô ta làm cách cách?! Cứ nhìn Uyển cách cách mà xem, khác nhau một trời một vực.”

Na Lan Hoằng trêu: “E trong mắt con, ngoài Uyển cách cách ra, chắc chẳng còn ai khác?”

Na Lan Đức Duật liếc nhìn phụ thân, vặn lại: “A mã nói vậy là ý gì?”

“Con trai, con nói thật với a mã, có phải con thích Uyển cách cách không?”

Na Lan Đức Duật đáp ngay không cần nghĩ ngợi: “Không hề!”

“Có gì phải giấu a mã chứ? Tuy nói quân thần cách biệt nhưng nếu con thật sự thích Uyển cách cách, a mã bất luận thế nào cũng nghĩ cách giúp con đạt thành ước nguyện.”

“Làm sao đạt thành ước nguyện? A mã định đi cầu tứ gia hay bát gia? A mã, ai mà chẳng yêu cái đẹp, con thừa nhận, đúng là con rất ngưỡng mộ Uyển cách cách: xinh đẹp, dịu dàng lại có tài… nhưng cũng chỉ ở mức độ ngưỡng mộ mà thôi, không có ý gì khác, con hoàn toàn không tơ tưởng gì đến cô ấy.” Đây chính là chỗ thông minh của Na Lan tuấn tú – thịt thiên nga không phải ai cũng ăn được.

“Nhưng ta nghe trong cung đồn, hình như Uyển cách cách rất có cảm tình với con.” Na Lan Hoằng vẫn không bỏ qua.

Na Lan Đức Duật điềm tĩnh trả lời: “Đó là việc của cô ấy, liên quan gì đến con.”

Con trai không chịu thừa nhận thì làm phụ thân cũng đành bất lực: “Tốt thôi… Uyển cách cách không liên quan gì đến con, thế thì ta hỏi chuyện khác liên quan đến con vậy – Rốt cuộc là con định cưới một cô gái thế nào hả?”

Từ lúc Na Lan Hoằng nhắc đến Uyển cách cách, Na Lan Đức Duật biết ngay là thể nào phụ thân cũng sẽ hỏi đến hôn sự của mình, quả không sai, bèn nói: “A mã, sao người cứ nhắc đến chuyện này vậy?”

“Con còn chưa lấy vợ về thì ngày


XtGem Forum catalog