Pair of Vintage Old School Fru
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 329974

Bình chọn: 8.5.00/10/997 lượt.

đóng giả cả nhân vật chính Sherlock Holmes trong tiểu thuyết trinh thám của Conan Doyle nữa đấy. Cậu ấy còn có nhiều thứ mà...

- Ôi, cái cậu kia. Tôi đã dặn đi dặn lại cậu là không được “đốt nhà”, vậy mà cậu(...) chắc tôi điên quá!

- À, thì ra... vậy mà anh còn chê tôi, còn lý giải này nọ; té ra anh cũng không vừa gì.

Dậu đổ bìm leo, mình không thể bỏ qua cái cơ hội ngàn vàng này để chọc ghẹo Khôi Nguyên.

Tụi mình ngồi nói chuyện rất vui. Anh Quốc Việt là người rất sôi nổi, hài hước; người ta thấy ở ảnh một con người khác hẳn với nghề nghiệp và vẻ bề ngoài của ảnh. Người đàn ông có khuôn mặt chữ điền, đôi môi dày với sóng mũi cao. Mỗi lần Quốc Việt cười, lại khiến người ta phải chú ý; cách cười của anh ấy không chỉ rất đặc biệt mà còn rất vô tư hồn nhiên nữa.

Coi ảnh vậy thôi, chứ đừng có mà xem thường. Ảnh là nhân vật số một trong tổ trọng án quốc gia; là người đã từng chỉ huy và phá nhiều vụ án lớn; những nhiệm vụ được cấp trên giao phó được liệt vào hàng bất khả thi. Nhưng vào tay Quốc Việt là cái không thể cũng trở thành có thể. Tài gỏi là vậy, mà lúc nào ảnh cũng xếp mình sau Khôi Nguyên. Ảnh kể, hồi đó, Khôi Nguyên đã bỏ học để theo đuổi đam mê của mình là trở thành một thám tử chuyên nghiệp; nói như anh Quốc Việt, nếu Khôi Nguyên mà theo ngành, thì giờ này không biết Khôi Nguyên đã thăng tiến đến mức nào rồi. Nhưng Quốc Việt không tiếc cho quyết định của bạn mình, mà còn rất phục bạn ở chỗ, dám nghĩ dám làm. Sẵn sàng gạt qua hai chữ danh lợi để theo đuổi ước mơ. Bấy giờ, anh Quốc Việt mới hiểu, thì ra, cuộc đời này ai sinh ra cũng có một định mệnh riêng. Làm việc gì cũng được, miễn là công việc lương thiện, đủ nuôi sống bản thân và quan trọng nhất là được thỏa mãn khát khao, nuôi dưỡng niềm đam mê cháy bỏng trong con người mình. Khôi Nguyên có thiên tài bẩm sinh, lại biết tận dụng thiên tài đó của mình vào đúng công việc phù hợp với tố chất của ảnh, nên Khôi Nguyên đã luôn hạnh phúc với nghề. Đúng vậy, hoàng thiên bất phụ hảo tâm nhân. Mình không phụ nghề, không bỏ nghề thì nghề không phụ mình, bỏ mình. Cuối cùng là hai từ “kiên nhẫn” nữa thôi.

Khôi Nguyên, chở mình đi chợ mua thức ăn về nấu bữa trưa cho anh Quốc Việt. Hai ảnh rất thích uống rượu nên mình đã này lại của bác Hoa - một người quen trong chợ, - chai rượu nếp cẩm. Lâu lâu, mới có một chai như vậy nên không thể bỏ qua được. Gặp những người phàm phu tục tử, uống rượu vào là sổ ra lắm thói hư tật xấu thì mình không dám cho uống đâu, nhưng với những người như Khôi Nguyên thì khác; càng uống rượu vào suy nghĩ của ảnh càng sáng tạo, vượt thoát những rào cản, có những phán đoán vô cùng kỳ quặc nhưng lại rất có giá trị. Tóm lại, rượu là chất xúc tác để ảnh làm việc. Những người đàn ông giống như ảnh, rượu chẳng những không có hại mà còn có lợi. Có thể nói, ảnh thành công một phần lớn là nhờ vào rượu.

Trưa hôm đó, mình nấu cho hai ảnh những món ăn rất phổ biến nhưng dễ ăn. Thịt cá ăn hoài cũng ớn, nhưng không có để chiêu đãi khách khứa thì cũng kỳ, nên mình đã quyết định nấu một nồi lẩu bò với đầy đủ các nguyên liệu cần thiết, rau các loại như: cải cay, tầng ô, cải thảo, cọng rau muống chẻ thành sợi, rau má... đậu khuôn, và thịt bò cắt thành từng cục vuông vứt, nhúng vào nước lẩu ngọt ngào, gắp ra để vào chén trong trạng thái nóng hổi vừa thổi vừa ăn, không nên để thịt bò chín quá sẽ mất ngon, nên ăn tái, và chấm với chao thêm mặn mà.

Cần có bánh đa nướng giòn hương vị béo béo của dừa, hến xào sả ớt để xúc bánh tráng; thứ đó để làm mồi nhậu cho mấy ổng.

Cơm nóng gạo tẻ thơm lừng có thể ăn với tóp mỡ rán được chế biến cùng với đậu phộng, sả và mắm ruốc nguyên chất, tạo ra một món ăn rất lạ miệng.

Dĩ nhiên là không thể thiếu bánh mì nóng để chấm với nước lẩu và đừng quên, món rau luộc chấm nước mắm tỏi ớt của anh chàng thám tử Khôi Nguyên.

Xưa giờ, Khôi Nguyên ăn rất ít. Mỗi món ảnh chỉ đụng qua một hai lượt là thôi. Ăn vậy hèn gì không mập được là phải. Ảnh chỉ thèm uống rượu thôi! Mình hỏi ảnh: “Ăn vậy thì lấy sức đâu mà suy nghĩ?” Ảnh đáp: “Ăn nhiều mới không suy nghĩ được.” Theo ảnh, năng lượng bên trong con người có giới hạn, năng lượng không nên dành quá nhiều cho việc ăn; và hoạt động thể chất quá sức, hãy để tập trung năng lượng cho não bộ thì tốt hơn.

Khôi Nguyên thì kiểu gì cũng giải thích được. Và ảnh đã tin vào điều gì rồi thì chắc như đinh đóng cột. Đừng mơ mà ảnh chịu thay đổi, lập trường của ảnh rất là vững vàng.

Tụi mình ăn trưa xong thì bắt đầu vào công việc chính,

Sỡ dĩ anh Quốc Việt đến nhà tụi mình, là do trước đó Khôi Nguyên đã gọi cho anh ấy, nói ảnh đến có việc cần bàn bạc. Hai ảnh thường có qua có lại với nhau vậy đó, những vụ án nào khó khăn cần những phán đoán phi thường để điều tra phá án thì Quốc Việt tìm đến Khôi Nguyên. Còn những vụ án nào cần điều động người, phương tiện và thông tin cần thiết để phá án thì Khôi Nguyên nhờ đến Quốc Việt, vì anh Quốc Việt làm trong ngành nên có rất nhiều điều kiện thuận lợi.

- Cậu bảo sao! Cậu đã từng điều tra những vụ mất tích đó. Nhưng sao cậu không cho tớ biết?

- Lúc