XtGem Forum catalog
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 329170

Bình chọn: 7.5.00/10/917 lượt.

ông trả lời em, mà chỉ tay lên lá cờ tang cắm đầu con hẻm.

Bỗng dưng em lạnh toát cả người.

- Không, không thể như vậy được.

Phải. Tụi em đang rất sợ điều đó. Có người vừa mới chết trong con hẻm nơi bà Hiền đang ở. Không thể là bà ấy được, nếu điều lo sợ ấy biến thành sự thật thì lại càng rắc rối. Phần tội nghiệp cho bà Hiền, phần xem như những manh mối cực kỳ quan trọng sẽ theo tiếng kèn đưa ma về chốn vĩnh hằng.

---

- Xin hỏi nhà bà Hiền ở đâu ạ? - Khôi Nguyên hỏi một ông cụ đang chống gậy.

Ông cụ chỉ tay về phía căn nhà đang tập trung rất đông người.

- Trời ơi! - Khôi Nguyên thốt lên.

Khẩn trương, ảnh cho xe chạy vội đến căn nhà đang tổ chức tang lễ.

- Ngọc Diệp à! Thế là chúng ta đến muộn rồi.

Em bàng hoàng quá! Không biết nói gì nữa.

- Chúng ta vào thắp cho bà ấy nén nhang thôi.

Khôi Nguyên quay lại nói với em.

Sau đó, tụi em đi vào, làm đúng như phong tục quê mình, lấy tiền phúng điếu cho vào thùng, rồi nhận lấy những que nhang từ tay người nhà đưa cho.

Anh Nguyên đứng trước, còn em đứng sau vái lạy.

“Keng keng keng(...)” tiếng còng, chiêng gióng lên hòa với tiếng kinh cầu hồn.

Khôi Nguyên ngước mặt nhìn lên bàn thờ, bỗng giật mình thốt lên:

- Ồ, không phải.

Em cũng nhìn bàn thờ. Bất ngờ la lên:

- A, không phải bà Hiền.

Những ánh mắt ngạc nhiên nhìn vào tụi em.

Thắp nhang xong, Khôi Nguyên kéo tay em ra ngoài.

---

- Ôi, thật là ngớ ngẩn mà.

Khôi Nguyên nói sau khi đã ra khỏi rạp.

- Tôi biết lúc này mà cười thì thật là tệ, nhưng nói thật chúng ta giống như những thằng hề vậy.

- Đi thôi!

- Đi đâu? - Em hỏi.

- Vào nhà bà Hiền chứ còn đi đâu nữa.

- Nhưng nhà bà ấy ở đâu mới được chứ?

- Chẳng phải ông cụ đã chỉ rồi sao.

- Ông ta chỉ bậy bạ mà.

- Không đâu, ông cụ chỉ đúng đó, chúng ta mới bậy bạ.

- Là sao?

- Nhà bà Hiền nằm ngay bên cạnh. - Anh ấy đáp.

- Ồ!

- Ồ gì nữa, vào gõ cửa thôi.

---

“Cốc cốc cốc(...)”

“Cạch” - Tiếng mở cửa.

Thằng bé hồi sáng xuất hiện ngay trước mặt tụi em. Vừa trông thấy tụi em nó đã vui sướng reo lên:

- A, cô chú “Misa”.

- Cháu ngoan, bà cháu có nhà không? - Khôi Nguyên hỏi nó.

- Dạ có, bà đang ở sau bếp ạ. Để cháu đi gọi.

Thế là thằng bé vừa chạy vừa gọi bà:

- Bà ơi...bà...cô Ngọc Diệp, chú Khôi Nguyên đến rồi.

Gần như tức thì, bà Hiền chạy lên, nét mặt niềm nở:

- Cậu Khôi Nguyên, cô Ngọc Diệp! Mời hai cô cậu vào nhà.

Tụi em vào ghế salon ngồi. Bà Hiền rót cho mỗi người một tách trà nóng.

Em cầm tách trà lên nhấp thử một ngụm, thấy có vị gừng cay cay.

Khôi Nguyên không uống trà vội vàng, ảnh mở chuyện ngay.

- Anh chị đi đâu rồi ạ?

- Vợ chồng nó qua đám tang nhà bên rồi.

- Dạ.

Khôi Nguyên không dám kể về sự lầm lẫn của mình cho bà Hiền nghe, vì sợ bà Hiền kiêng kị.

Thằng bé chạy đến ngồi trên đùi em, liền bị bà Hiền mắng:

- Bi, cháu không được quấy như vậy.

- Không sao đâu bà, cứ để nó ngồi với cháu. - Em nói.

Tụi em ngồi nói chuyện huyên thuyên với bà Hiền một lát, sau đó vào chủ đề chính.

- Chuyện cô Hoàng Lan, sáng nay bà nói đến đâu rồi nhỉ? - Bà Hiền hỏi.

- Dạ, bà có nói đến một người mà theo bà... - Khôi Nguyên nhắc lại cho bà Hiền nhớ.

- À, bà nhớ rồi. Đó là thằng Hoài Phong.

- Người đó thì có liên quan gì ạ? - Em hỏi.

- Đó là thằng nhóc khiến người ta rất dễ bực mình, như bà là một người rất dễ tính mà cũng không chịu nổi cái tính "ngẳng" của nó.

- Bà kể tiếp đi ạ!

Hình như Khôi Nguyên đang rất sốt ruột thì phải.

- Cha con ông Trịnh Vỹ và bà khi đó vừa dọn lên căn nhà trên đồi trà. Chưa được ba ngày, thì có một người đàn ông xuất hiện, nghe ông Trịnh Vỹ nói mới biết, người đàn ông đen đúa, lì lợm dắt theo một thằng nhóc 15 tuổi, đó là Đăng Khoa; Đăng Khoa là cháu ruột của bà Thanh Mai - người vợ đã mất sớm của ông Trịnh Vỹ. Con người đó là một kẻ ăn chơi, nghiện số đề, bài bạc đến mức khuynh gia bại sản. Đăng Khoa đã hai đời vợ, sống với người vợ trước sinh được một đứa con trai; đứa con đó chính là thằng nhóc Hoài Phong mà bà vừa nhắc tới. Ly dị vợ, Đăng Khoa chơi bời gái gú, dính phải bầu với một cô gái làm nghề nấu ăn trong nhà trẻ, họ kết hôn với nhau sinh được thêm hai đứa con trai nữa. Đúng như ông bà mình thường nói: “Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng”. Thằng nhóc Hoài Phong ở với mẹ ghẻ từ lúc ba tuổi cho đến khi nó 15 tuổi thì phải rời khỏi nhà do cô Liễu - vợ của Đăng Khoa không thể chịu đựng nổi thằng nhóc con của chồng với người vợ trước. Đăng Khoa là một người cha vô trách nhiệm ai cũng biết, cậu ấy đem thằng bé giao lại cho ông Trịnh Vỹ với suy nghĩ: “Ông ấy là dượng của mình, phải có trách nhiệm với con mình.” Thế là cậu ấy than thân trách phận một hồi, rồi cũng bỏ lại thằng nhóc Hoài Phong cho ông Trịnh Vỹ nuôi.

- Và ông Trịnh Vỹ đã chấp nhận ạ? - Khôi Nguyên hỏi.

- Biết làm sao được, nó không có nhà để ở, không có nơi để về. Ông Trịnh Vỹ thật là khổ sở khi phải tiếp nhận của trời đánh đó.

- Của trời đánh!

- Hoài Phong là một đứa trẻ mắc bệnh lạ. Mới lớp bảy thôi mà nó đã cao gần 1m8, chân tay lóng ngóng, lều khều; dị tật ở đôi bàn tay, bàn chân to bè như nả