
Thám Tử Kỳ Duyên
Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh
Thể loại: Truyện trinh thám
Lượt xem: 329222
Bình chọn: 10.00/10/922 lượt.
phút sau chạy ra với lát bánh mì sandwich kẹp thịt. Em dúi vào tay Khôi Nguyên, nói với ảnh:
- Của anh đó, tự xử đi! - Em vẫn giữ mặt giận.
Khôi Nguyên cầm lấy lát bánh mì sandwich nhìn em với ánh mắt của kẻ biết hối lỗi. Nhưng giọng nói thì vẫn cứ khô khốc:
- Xin lỗi cô chuyện khi nãy!
- Không sao đâu, tôi thông cảm được mà. Nhưng lần sau anh đừng có như vậy nữa. Sức khỏe là tài sản lớn nhất của con người, nên anh phải biết quý trọng bản thân mình chứ! - Em nói rồi quay mặt đi chỗ khác.
- Xem như đây là câu nói hay nhất trong ngày. Cám ơn cô Ngọc Diệp! - Khôi Nguyên nói rồi đưa lát bánh mì sandwich lên miệng cắn một miếng, trông anh ấy nhai rất là ngon lành. Sandwich em làm là nhất, có: sốt trứng gà béo, dưa ngọt, cà chua, ba tê, thịt nạc…đủ các loại hương vị mặn mà, hấp dẫn.
- Hi hi, coi anh kìa. - Em cười với ảnh, em đã hết giận rồi.
- Mặt tôi có dính gì à? - Khôi Nguyên đưa tay sờ lên mặt.
- Anh ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn đó. - Em chống cằm nhìn ảnh ăn.
- Ối trời, tưởng chuyện gì chứ. Cô đúng là đồ dở hơi. - Khôi Nguyên liếc nhìn em.
Em đã thấy tự tin hơn với khả năng của mình, rõ ràng em có thể phá vỡ được lớp băng trên người ảnh.
- Anh đã nghĩ thông rồi đúng không? - Em hỏi Khôi Nguyên.
- Ừm.
- Vậy bây giờ chúng ta đi đến nhà Bà Hiền luôn nha!
- Ít ra cô cũng cho tôi chút thời gian nuốt xong lát bánh mì sandwich này chứ. Hay là cô muốn tôi bị đau bao tử đây?
- Hì hì, xin lỗi anh nha! Tôi thật là vô ý. - Em cười tít mắt.
Hoàng hôn nhả ra những giọt máu xuống đồi trà,
Loài dơi thấp thoáng bay giữa trời chạng vạng.
Bóng đêm như muốn nuốt chửng chút ánh sáng yếu ớt còn lại.
Em và Khôi Nguyên rời đi lúc đồng hồ vừa điểm 6 h tối. Nguồn: (Facebook: https://www.facebook.com/nhim.kute.50
Mail: lekimquoc7@gmail.com)
Chương 9
Em bị thêm một phen giật thót tim.
Chẳng là, Khôi Nguyên không chịu đi xe taxi mà bắt em phải leo lên chiếc cào cào của anh ấy.
Mấy lần xém chút rơi xuống hố làm em hồn vía lên mây.
Trời quáng gà nên rất khó làm chủ được tay lái.
Hơn nữa, chỉ có Khôi Nguyên mới dám đi xe ở con đường này thôi. Địa hình rất khúc khuỷa, chướng ngại vật nhiều vô cùng nguy hiểm.
Ảnh "bang" qua một cái ụ đất, chút nữa thôi là cả em và anh ấy văng ra khỏi xe luôn rồi.
Em hét lên, tay víu vào vai Khôi Nguyên:
- Anh làm ơn cho tôi xuống, làm ơn đi!
- Cô đừng có làm rối lên.
Khôi Nguyên vẫn ngoan cố cho xe chạy.
- Tôi còn rất trẻ không muốn phải về chầu ông bà đâu.
- Đừng nói gở. Cô nghĩ tôi là ai mà…
- Á…
Em la lớn, khi chiếc xe đâm thẳng vào một ụ đất lớn như nấm mồ. Khôi Nguyên nhanh nhẹn giật tay lái, chiếc xe "nhổng" bánh trước bay lên không trung. Em chỉ còn biết ôm chặt lấy người ảnh, để chờ kết quả bi thảm sẽ đến, khi chiếc xe rơi xuống.
Thế nhưng, một cú hạ cánh ngoạn mục, tụi em chẳng bị làm sao cả. Khôi Nguyên nói đúng, ảnh là tay đua rất cừ.
- Cô thấy không? Tôi nói đâu có sai.
Thái độ của ảnh rất chi là đắc ý.
- Hứ, khoác lác vừa thôi. Chẳng phải anh đã từng té cây mận đó sao?
Khôi Nguyên quay lại đáp lời em, vô tình cán phải cục đá nằm ngán đường, tay lái bị lệch đẩy luôn chiếc cào cào rúc thẳng vào bụi cây.
“Rầm”
Em chưa kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra, thì đã thấy anh ấy ngã đè lên người mình. Đôi môi chẳng ai mời gọi cứ dính chặt lấy nhau.
Ảnh thật là mặt dày hết chỗ nói, được nước làm tới cứ thế khóa chặt môi không chịu buông tha em.
Không hiểu sao lúc đó cơ thể em mềm nhũn ra như con chi chi, cứ để mặc cho anh ấy hôn mình.
- Ưm...
Thế nhưng em bắt đầu kháng cự.
Khôi Nguyên buông em ra, em đứng phắt dậy, liền đó tát vào mặt anh ấy một cái, rồi mắng:
- Ai cho anh cái quyền làm như vậy hả?
- Đó là hình phạt cho cái tội dám làm tôi mất tập trung.
- Anh còn biện hộ cho hành động trơ trẽn đó ư!
- Ơ... tôi có biện hộ gì đâu?
Ảnh còn làm ra vẻ ngây thơ nữa.
- Còn nói là không, ôi, thật là xui xẻo mà.
Nói xong em đưa tay lên chùi miệng.
-Tôi bị si đa đấy, cô coi chừng.
- Anh... hừ, đồ biến thái.
Em bực mình quá đá vào cẳng chân Khôi Nguyên.
- A...
Khôi Nguyên la lên, bỏ chạy, sau đó quay lại khiêu khích ảnh đuổi theo.
- Đồ dở hơi! Đừng để tôi bắt được cô nhé!
Ảnh nói với theo.
---
Nhà con trai bà Hiền ở cách chỗ tụi em khoảng 15 cây số.
Đi qua một rừng thông, sau đó tìm đến thôn An Bình.
Đến chỗ có tấm biển khu phố văn hóa, tụi em dừng lại hỏi thăm người đi đường.
Cuối cùng, cũng tìm được con hẻm một trên bốn.
Trời về đêm lạnh lẽo, trong ánh đèn đường nhập nhoạng; một lá cờ hình tam giác màu trắng đen bay bay trong làm gió, kèm theo những tiếng rít xơ xác.
Con chó mực nằm trong khoảng sân nhỏ, của căn nhà nằm đối diện con hẻm, vừa chạy vừa tru tréo:
- Hú hú hú(...)
Tiếng tru thê lương của con chó làm em khiếp sợ, em bấu lấy áo Khôi Nguyên.
- Con chó, bị làm sao vậy?- Em hỏi.
- Nó thấy người cõi âm đấy. - Anh ấy đáp.
- Anh cho xe chạy đi! Đừng đứng đây nữa.
Em hối thúc Khôi Nguyên đi gấp.
- Cầu cho không phải vậy.
Khôi Nguyên nói gì em chẳng hiểu.
- Không phải gì cơ?
Khôi Nguyên kh