
Thám Tử Kỳ Duyên
Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh
Thể loại: Truyện trinh thám
Lượt xem: 329034
Bình chọn: 9.5.00/10/903 lượt.
đời. Anh đã lấy đi số vàng và đá quý trong những chiếc rương, nó được chôn dưới nền gạch men. Anh đã bị ông ấy đánh do đập nắp keng ở phòng khách, thực ra ông Trịnh Vỹ sợ hai điều: một là, cơ quan trồng cần sa bị phát hiện. Hai là, số vàng chôn dưới đất. Tôi nói đúng chứ?
- Không sai chút nào. Ông già không thể qua mặt được tôi... số tiền đó người chết không thể sài được, tại sao lại phải bỏ nằm đó?
- Anh đã dùng số tiền đó để phát triển một cơ ngơi rất lớn. Anh kinh doanh buôn bán bất động sản, có một thẩm mỹ viện hợp tác với những chuyên gia người Hàn Quốc, thẫm mỹ viện đó đến nay làm ăn rất phát đạt. Bản thân anh cũng từng phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi gần như toàn bộ cơ thể và khuôn mặt; với một con người hoàn toàn mới anh dễ dàng tiếp cận với những mục tiêu mới để thỏa mãn căn bệnh biến thái của mình. Kiều Oanh là nạn nhân thứ hai sau cô Hoàng Lan. Xét theo vai vế trong họ hàng, Kiều Oanh là em họ của anh. Mẹ của Kiều Oanh và ba anh - ông Đăng Khoa là anh em cùng mẹ khác cha. Sau khi, hãm hại cuộc đời của cô gái tội nghiệp đó; anh đã bỏ rơi cô ta... Kiều Oanh tuy là con người lạc quan, nhưng nội tâm lại vô cùng yếu đuối... một cú sốc tuy đơn giản với những người từng trải nhưng với cô ấy là một điều hết sức kinh khủng; cô ấy đã uống thuốc sâu tự tử sau khi bị anh làm nhục. Tôi đã hỏi Minh Hằng – bạn thân của Kiều Oanh - trước khi Kiều Oanh chết cô ấy phát hiện thấy một dấu hiệu lạ trên cổ bạn mình, đó là những vết bầm tím, và một dấu răng rất sâu trên cầu vai. Trong khi thực hiện hành vi đồi bại của mình, anh đã bóp cổ và đánh đập cô ấy tàn nhẫn. Tôi nhờ cô Thúy tìm hiểu qua bạn bè của Kiều Oanh, biết được người đàn ông cô ấy đã hẹn hò trước lúc chết là giám đốc của một thẫm mỹ viện lớn, cuối cùng mới biết người đó tên là Văn. (cuộc điện thoại gọi đến bất chợt lúc tôi và Quốc Việt đang nói chuyện với nhau dưới đồi trà) Tôi bắt đầu hiểu ra toàn bộ vấn đề, liền bấm máy gọi ngay cho bà Hiền - lúc đó có bạn tôi là Quốc Việt chứng kiến - tôi hỏi bà Hiền người mẹ của anh tên gì? Bà Hiền cho biết mẹ anh tên Lan. - Khôi Nguyên quay sang con, nói - Ngọc Diệp, cô nhớ lần tôi hỏi cô có còn người thân nào nữa không ngoài anh cô, cô đã trả lời tôi nhứ thế nào nhỉ?
- Nhớ chứ! Khi đó tôi nói với anh tôi có một người dì tên Lan, nhưng dì đã bỏ nhà đi, và bị ông bà ngoại tôi từ bỏ.
- Ngọc Diệp à! Cái người đã xém chút nữa hại đời cô, - Khôi Nguyên chỉ vào Đình Văn, -hắn chính là anh họ của cô đấy!
Câu nói của Khôi Nguyên như tiếng sét giữa trời quang khiến con như hồn lìa khỏi xác. Con không tin, và không dám tin vào điều đó.
- Không.... làm sao có thể như vậy được... không đâu... – con lắc đầu.
- Em gái à! Chàng thám tử của chúng ta nói đúng đấy! Anh chính là anh họ của em đây, dì Lan của em chính là mẹ của anh. - Đình Văn nói tỉnh queo.
- Không...không... không phải, tôi không có một người anh như anh... không... - Con lắc đầu phủ nhận tất cả.
Khôi Nguyên tiếp lời:
- Đó là sự thật Ngọc Diệp à! Hắn đã tìm mọi cách để tiếp cận cô, sau khi đã điều tra và biết được cô là em họ của hắn. Hắn bị mắc bệnh biến thái ở mức độ nguy hiểm, hắn chỉ thực sự tìm được khoái cảm tình dục bằng những phương pháp bỉ ổi và làm điều đó với chính những người có cùng huyết thống. Cô Hoàng Lan tuy chết rồi, nhưng hồn thiêng của cô thì vẫn còn đó. Cô ấy, đã nhiều lần báo mộng cho Kiều Oanh, và cho cô; để các cô tránh khỏi hiểm họa, thật xui xẻo cho Kiều Oanh; nhưng lại thật may mắn cho cô Ngọc Diệp à! Vụ án đã kết thúc. Nỗi oan của cô Hoàng Lan cũng được giải. Từ nay, cô cứ yên tâm mà ngủ; không sợ bất cứ điều gì nữa.
- Nhưng làm sao cậu biết được hắn chính là Hoài Phong vậy Khôi Nguyên? – Quốc Việt hỏi.
- Cũng khá căng thẳng. Thứ nhất là dựa vào quyển nhật ký của cô Hoàng Lan, trong nhật ký có đoạn cô ấy viết về ba mình, cô ấy nói ba mình là ác thú. Thực ra, cô ấy ám chỉ đến một kẻ khác, đó chính là hắn. Là Hoài Phong, tớ đã đến nhà mẹ ghẻ của hắn để điều tra, vô tình biết được hắn còn có tên Ba. Tớ đã từng cảm thấy kỳ lạ ở dòng nhật ký mà cô Hoàng Lan để lại, bấy giờ tớ mới hiểu vì sao chữ “Ba” lại được cô ấy viết hoa. Lại thêm một thông tin mà Văn Phú cho biết, anh ta nói đã từng gọi cho Kiều Oanh và nghe được hai người Hoa đang nói chuyện với nhau, anh ta đưa ra phán đoán, cho rằng lúc đó Kiều Oanh đang ở một quán ăn người Hoa cùng với người đàn ông bí ẩn (bạn trai của cô ấy) Quán ăn người Hoa bật lên trong đầu tớ hình ảnh của ông Vinh quán mì hoành thánh mà có lần tớ và Ngọc Diệp đã đến đó ăn, và gặp hắn ở đó. Tớ đã quan sát ông Vinh từ khi mới gặp mặt, ông ta là người Hoa và sau đó tớ còn suy luận được, ông Vinh và Đình Văn có quan hệ khá thân thiết với nhau.
- Anh nói đúng Khôi Nguyên. Hắn rất giỏi tiếng Trung, tôi đã từng nghe hắn và chú Vinh nói chuyện với nhau bằng tiếng Trung. Chính quán ăn đó cũng là hắn giới thiệu cho chúng tôi (những giáo viên ở trường mầm non Sao Mai)
- Chưa hết! Hắn còn là một tay trùm xã hội đen sống dưới lớp vỏ của một người đàn ông thành đạt, hay làm công tác từ thiện. Đại ca Phong