
Thám Tử Kỳ Duyên
Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh
Thể loại: Truyện trinh thám
Lượt xem: 329273
Bình chọn: 8.5.00/10/927 lượt.
ra Thế Anh như thế nào. Con, Quốc Việt và hai công an viên chăm chú lắng nghe.
- (…) Tôi đã gọi cho bà Hiền để hỏi về ngày mất của cô Hoàng Lan. Tôi đặt ra giả thiết: Thế Anh thường vắng nhà vào tháng tám là để viếng mộ cô ấy. Nhưng bà Hiền lại cho tôi biết cô Hoàng Lan mất vào tháng bảy. Tôi đặc biệt quan tâm đến mối liên hệ thời gian xảy ra những vụ mất tích với sự vắng mặt của Thế Anh; đó là tháng tám. Vậy thì… Thế Anh đã đi đâu và làm gì vào tháng tám? Thế Anh có liên quan gì đến những bộ hài cốt dưới tầng hầm, cái chết của cha con ông Trịnh Vỹ và những vụ mất tích hay không? Manh mối mà người xe ôm cung cấp, buộc tôi phải lật lại mọi tình tiết của vụ án. Thậm chí phải đặt lại giả thiết cơ bản. Tôi bắt đầu suy luận, tập trung cao độ. Cuối cùng, tôi phát hiện ra một sai lầm trong mối mòn tư duy của mình. Thực ra, cô Hoàng Lan mất vào tháng tám; bà Hiền không nói sai, vì bà ấy tính thời gian theo lịch âm chứ không theo lịch dương như chúng ta. Cô ấy mất vào ngày mười bốn tháng bảy (tức tháng oan hồn), và ngày dỗ của hai cha con họ là ngày mười lăm tháng bảy âm lịch. Tôi đã điều tra kỹ lưỡng, sinh nhật cô Hoàng Lan là ngày 23 tháng 7 (âm lịch) Như vậy thì giả thiết của tôi rất thuyết phục. Thế Anh thường vắng nhà vào tháng 8 (dương lịch) Anh ấy đi hơn mười ngày mới trở về. Anh ấy đi đâu? Đi viếng mộ cô Hoàng Lan và chờ cho qua ngày sinh nhật của cô ấy mới chịu đi. Lần đầu tiên đến mộ hai cha con ông Trịnh Vỹ, tôi đã chú ý đến những cành bông cúc khô héo nằm quanh nơi an nghỉ của họ; rõ ràng là mộ của họ không đơn độc, có người đã đến thắp nhang và cúng cho họ, tuy nhiên người này đến không thường xuyên. Ngay từ lần đó, tôi đã nghĩ đến một người…
- Khôi Nguyên ơi! Họ thật là tội nghiệp! - Giọng con run run.
Chàng thám tử đẹp trai tiếp tục giải thích về vụ án:
- Xa hơi nữa, tôi còn ghi lại ngày tháng cụ thể xảy ra những vụ mất tích để tra cứu theo âm lịch, điều làm tôi vô cùng kinh ngạc, đó là: rất nhiều khả năng những vụ mất tích xảy ra đúng vào ngày mất của hai cha con ông Trịnh Vỹ; tức là ngày 14 tháng 7 (âm lịch) Vậy ai đã bắt cóc họ? Và động cơ của người đó là gì? Tôi đã chời đợi ở nghĩa trang Du Sinh từ lúc sáng sớm cho đến chiều mới gặp được Thế Anh. Và anh ấy đã xuất hiện đúng như suy đoán của tôi. Ngày 14 vừa qua, chính là ngày mất của cô Hoàng Lan.
---
Thế Anh đã ổn định lại, Khôi Nguyên kể tiếp lý do cô Hoàng Lan tự tử. Anh ấy rít vào hơi thuốc, sau đó lắng giọng nói:
- Ngày bà Thủy Tiên đến tìm ông Trịnh Vỹ, cũng là ngày cô Hoàng Lan lén nghe và biết được sự thật kinh hoàng. “Thế Anh là anh cùng cha khác mẹ với cô.” Như vậy, tức là cô đang mang trong mình đứa nghiệt chủng; khi sinh ra nó sẽ bị quái thai, hoặc không nữa cũng bệnh này bệnh nọ, và chẳng ai chấp nhận thứ như vậy cả; nó là kết quả của một mối tình loạn luân. Bị một cú sốc quá nặng! Cô Hoàng Lan đã chọn cái chết, khi đó là lối thoát duy nhất. Ông trời đúng là thích trêu ngươi. Cô ấy chết rồi mà linh hồn vẫn chưa được siêu thoát. Cô ấy đã nhiều lần báo mộng cho Ngọc Diệp, dẫn cô ấy đến văn phòng của tôi để giải nỗi oan khuất. Trước đây cô Hoàng Lan đã từng báo mộng cho Kiều Oanh, nhưng đáng tiếc Kiều Oanh đã tự tử chết vì tình.
- Con Hoàng Lan chết như vậy là đáng lắm! Nó đã dành đi rất nhiều tình yêu thương của anh Vỹ vốn là để dành cho tao… - Mụ Thùy Dung xía vào.
- Nín! - Anh Quốc Việt nẹt mụ.
Mụ phóng ánh mắt căm thù nhìn chúng tôi, nhưng không dám nói thêm lời gì nữa. Ít phút sau cảnh sát có mặt khắp nhà, đồi trà bị phong tỏa để phục vụ công tác điều tra. Họ cho người phá lớp gạch men, nạy nắp hầm lên, xuống khám nghiệm lại hiện trường… Khôi Nguyên ngáp dài, quay sang nói với Quốc Việt:
- Cậu cứ làm việc tiếp đi. Tớ phải đi uống vài ly rượu, rồi đánh một giấc. Tạm biệt nhé! - Nói rồi Khôi Nguyên định quay lưng bỏ đi.
- Khoan đã! – Quốc Việt giữ lại.
- Gì nữa đây? – Khôi Nguyên lại ngáp.
- Cậu đi bằng thứ gì? Chiếc cào cào của cậu chẳng phải đã lao xuống vực thẳm rồi sao?
- Ừ nhỉ! Tớ quên bén chuyện đó.
- Cầm lấy! - Quốc Việt ném chùm chìa khóa chiếc mô tô cho Khôi Nguyên, rồi nói: - Uống ít thôi nhé! Con này tớ mới mua đấy!
- Biết rồi, khổ quá! Cùng lắm tớ đền cho cậu con mới.
- Đợi cậu đền được chắc cóc mọc đuôi.
Khôi Nguyên ra khỏi nhà, không thèm nói với con một tiếng nào. Thái độ của anh ấy thật khó hiểu, ảnh làm lòng dạ con rối bời. Vụ án đã được phá, nỗi oan của cô Hoàng Lam đã được giải. Tai họa của con cũng đã qua! Nhưng tại sao? Tại sao con vẫn thấy không vui. Ánh mắt của Khôi Nguyên đã khác hẳn trước đây khi anh ấy nhìn con, hình như anh ấy không còn xem con là đối tượng của anh ấy nữa. Khôi Nguyên bắt đầu chán con rồi. Lỗi là do con phải không sơ? Chính con đã khiến anh ấy thay đổi cách nghĩ và trái tim vốn dĩ đã từng có con. Nếu đúng như vậy, thì con phải làm sao đây? Không suy nghĩ thêm nữa, con liền chạy theo anh ấy.
---
- Khôi Nguyên! – Con gọi chàng.
Khôi Nguyên đứng lại, ảnh hơi ngước mặt lên, sau đó quay lại nhìn con; ánh mắt của ảnh giống như thuở ban đầu gặp gỡ ở văn