
Thám Tử Kỳ Duyên
Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh
Thể loại: Truyện trinh thám
Lượt xem: 329392
Bình chọn: 8.5.00/10/939 lượt.
ải đặt câu hỏi. “Rốt cuộc chúng muốn gì? Động cơ của chúng có thật là bắt người tống tiền?”
- Hừ, quá rõ rồi. Chúng muốn thách thức lực lượng an ninh quốc gia. Chúng muốn so găng với chúng ta đấy Khôi Nguyên. Dù có thế lực nào chống lưng cho chúng đi nữa, tớ cũng không để bọn này được phách lối đâu.
---
Thư của Ngọc Diệp.
Thư của Ngọc Diệp.
- He he he. Bé con của mẹ đã tỉnh rồi sao.
Con từ từ mở mắt, hình dung mờ mờ bắt đầu hiện rõ nhân dạng là con quái vật. Mụ ta, con ma búp bê, mụ Thùy Dung bị mắc bệnh tâm thần. “Ngao… ngao” Những con mèo đen mặt mập vây quanh mụ. Con kinh hãi, theo bản năng vùng dậy để chạy. Nhưng không được, con nhận ra mình đang bị trói hai tay hai chân vào bốn góc giường, ở giữa bụng là một sợi dây thừng buột rất chặt. Bằng cách nào mà con lại rơi vào tay mụ? Con hoang mang. Con nhớ mình đang ở nhà anh Quốc Việt mà, mụ yêu tinh… mụ phù thủy… tại sao con lại nằm trong tay mụ? Con đang mơ… không phải là sự thật… không… “Á… á…” Con hét toáng lên, vùng vằng cố thoát khỏi lưới nhện. Nhìn thấy mụ con tái người, mồ hôi lạnh lấm tấm vầng trán.
- Con đã vào đây rồi thì sao có thể thoát khỏi tay mẹ. He he he. – Giọng điệu của mụ đích thị là yêu tinh, phù thủy.
Mụ nhe hàm răng đen đúa gớm ghiếc, mụ cầm trên tay con dao mổ bén ngót, tay kia là ống kim tiêm bằng i nốc (loại ống tiêm gia súc.) Mụ đâm kim vào đầu lọ thủy tinh, hút hết thuốc bên trong, sau đó, đặt cái ống xuống khay đựng dụng cụ.
- Bà… bà…định… định làm gì hả? - Con giống như con chuột đang bị con mèo ép vào chân tường.
- Con ngoan, sẽ không đau lắm đâu. He he he.
- Á…cứu tôi…có ai không, cứu tôi…cứu… - Con cố hét thật to, hét đến mức khản cổ.
Mụ bỗng thay đổi trạng thái, từ “dịu dàng” trở nên hung tợn.
- Mày cứ hét đi con, để xem thử ai cứu được mày ở cái xứ sở hẻo lánh này. Tao sẽ làm thịt mày, tao thích nhất là mổ xẻ mày khi mày đang còn sống. Tao sẽ móc tim mày ra mày chứng kiến, he he he… trước tiên tao sẽ chít thuốc tê vào vú của mày… tao sẽ cắt từng miếng, từng miếng… he he he…
- Á…Khôi Nguyên, anh ở đâu…anh ở đâu? Cứu em với…iii!
- Mày ra mặt được rồi đó Rott yêu của tao. - Nói xong, bà ta huýt sáo gọi con chó.
Con Rott đen ngòm từ dưới gầm giường bò ra, nó tuy không lớn như trong giấc mơ, nhưng vô cùng đáng sợ, miệng nó chảy đầy nước dãi, cổ họng gầm gừ; chỉ cần mụ ta xịt một tiếng, là nó sẽ xé xác con mồi ngay lập tức.
- Đừng nóng, đợi tao ăn xong, sẽ để phần cho mày. Cả lũ chúng mày nữa. – Mụ quay sang nói chuyện với những con mèo.
Mụ vuốt đầu con chó, cầm ống tiêm lên… bắt đầu thực hiện những gì mụ đã nói với con, mụ muốn ăn thịt con… mụ điên mất rồi…điên mất rồi… Mụ tiến lại gần con, ngồi xuống giường; những ngón tay ngắn ngủn, béo núc của mụ lần mò trên khuôn mặt con… đi xuống đến cổ… đến ngực… mụ luồn tay vào bên trong áo ngực của con…con gồng người vùng vẫy khi mụ chuẩn bị dí mũi kim tiêm vào…
- Á…
“Rầm” Cánh cửa bật tung trước một cú đá mạnh kinh hồn. Một người đàn ông xuất hiện trước ngưỡng cửa.
“Gừ…gừ…gừ…” - Con Rott chuẩn bị tư thế chồm tới anh ta.
- Xịt! Cắn nó đi Rott! - Mụ ra lệnh cho con chó tấn công người đàn ông.
---
Lời kể của Quốc Việt.
Lời kể của Quốc Việt.
Khôi Nguyên có vẻ rất căng thẳng, cậu ấy đang tập trung suy nghĩ cao độ. Rất hiếm khi tôi thấy cậu ấy rơi vào hoàn cảnh như vậy. Phải những vụ án vô cùng phức tạp, những tình huống thật nguy cấp… cũng chưa chắc khiến cậu ấy đánh mất đức tính điềm tĩnh của mình. Ban đầu, Khôi Nguyên còn khuyên nhủ tôi bình tĩnh lại. Nhưng về sau, tôi thấy cậu ấy còn mất bình tĩnh hơn tôi. Cậu ấy đang lo lắng Ngọc Diệp sẽ gặp nguy hiểm. Theo cậu ấy, động cơ của những kẻ bắt cóc không hề đơn giản là đòi tiền chuộc. Bọn chúng còn có ý đồ khác. Cậu ấy vò đầu, bức tóc; đi qua đi lại trong phòng với tốc độ chóng mặt. Biểu hiện gấp gáp của cậu ấy khiến tôi băn khoăn, tôi nghĩ mình nên hỏi xem cậu ấy đang muốn tìm kiếm điều gì. Nghĩ vậy, tôi mở lời:
- Này, Khôi Nguyên cậu đang nghĩ gì vậy? Chẳng phải nội dung lá thư đã ghi rõ rồi sao? Đến 5 h chiều chúng sẽ liên lạc lại với chúng ta. Hay là cậu muốn tìm ra nơi chúng đang giữ Ngọc Diệp trước 5 h?
Khôi Nguyên đứng lại một chặp, rồi mới nói với tôi:
- Mọi việc không đơn giản như vậy đâu Quốc Việt. Tớ thấy trong chuyện này có vấn đề… nhất định là có vấn đề… tớ phải tìm ra động cơ thật sự… chắc chắn đây không phải là vụ bắt cóc tống tiền…
- Tớ hiểu mà, cậu cũng bực mình không kém gì tớ. Chúng khiêu khích cả tớ lẫn cậu, chúng biết về chúng ta, trong khi chúng ta mù tịt về chúng. Càng ngày bọn này càng làm tớ điên tiết đấy Khôi Nguyên à!
- Cậu nghĩ chúng có gan vậy sao? Chúng rãnh hơi để làm trò hề này ư? Trừ phi…
Tôi thấy Khôi Nguyên cau mày. Tôi tò mò muốn biết cậu ấy đã nhìn thấy được điều gì, cậu ấy luôn như vậy. Mỗi khi cậu ấy cau mày tức là cậu ấy phát hiện ra một manh mối đắc giá.
- Trừ phi gì cơ?
Mắt Khôi Nguyên sáng lên. Môi cậu ấy hơi nhếch, Khôi N