Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 329713

Bình chọn: 9.5.00/10/971 lượt.

ng suy nghĩ u mê… tôi tự khoát lên mình bộ giáp phục của đấu sĩ, tự đẩy mình ra đấu trường, chiến đấu và nằm xuống trong nỗi uất ức mà không phải là một nụ cười.

Và lần nào cũng vậy, tôi lại nghĩ về anh. Anh đến với tôi như một câu chuyện cổ tích. Anh là chàng hiệp sĩ, là hoàng tử tài ba của lòng tôi. Tôi yêu anh và thương anh vô hạn, đến mức độ tôi không ý thức được mình đã si mê anh đến cuồng điên. Si mê đến mức tôi sẵn sàng giết đời mình chỉ để chứng minh cho anh thấy tôi không cần anh, chỉ để khiến anh biết đau dù chỉ một chút. Tình yêu của tôi là lưỡi kiếm, là gai hồng. Vì tình yêu đó ôm ấp khát vọng cào cấu, làm tổn thương người khác. Và, chính anh… chính anh hiện thân cho thứ tình yêu đó. Tôi mãi là cô học trò nhỏ của anh, còn lâu tôi mới có thể làm đau người khác tàn nhẫn được như anh. Nói đi là anh đi, nói ở là anh ở. Chẳng phải đó là tính cách hơn người của anh sao? Anh làm tôi thấy ghét thứ mà tôi từng yêu, anh dạy cho tôi mặt trái của sự quyết đoán, đó là lạnh lùng, tàn khốc. Tình cảm con người dễ phai nhạt vậy ư? Bao nhiêu kỉ niệm đơn giản đến mỉa mai bằng tiếng cười xòa chấm dứt tất cả, đường ai nấy đi. Con người nhớ thì khó mà quên thì dễ, đặc biệt với những kẻ yêu hờ, yêu dối, yêu cái xác mà không phải tâm hồn; anh là loại gì? Không yêu tôi sao anh lại ôm tôi, hôn tôi, còn muốn làm chuyện đó với tôi. Đàn ông các anh giống nhau đến vậy cơ đấy! Yêu bằng cái nhìn, bằng ánh lửa ham muốn và kết thúc bằng sự phũ phàng. “Hừ, tôi mệt mỏi lắm rồi. Tôi không muốn gặp lại anh nữa… không muốn nữa… hức hức…” Tôi khóc, úp mặt vào gối khóc. Nước mắt hòa với cõi lòng tan nát, tuyệt vọng… càng nghĩ tôi càng ức, càng hận. Kết quả là tôi bất cần, tôi hướng mình vào cái chết, vào sự giải thoát triệt để như một cách trả thù anh. “Khụ… khụ… khụ…” tôi ho, mi mắt khép lại… xung quanh là bóng đêm rã rời… tôi thiếp vào giấc ngủ nặng nề.

L ời kể của Quốc Việt.

L ời kể của Quốc Việt.

---

---

- Theo như kết quả đã nhận được thì…- Tôi bỏ lửng câu nói để chờ Khôi Nguyên tiếp lời.

- Thì những nạn nhân không tử vong cùng thời điểm. Năm người đàn ông… trong khi ba người phụ nữ lại chết cách nhau… vậy thì…- Khôi Nguyên hối thúc - Nhanh! Nhanh lên, mở file hình ảnh đi!

Tôi mở thư mục hình ảnh, trong đó; chuyên gia đã tái tạo lại khuôn mặt của những nạn nhân theo mô hình hộp sọ. Tôi giật mình, thốt lên:

- Cái gì thế này?

- Hừ, không còn nghi ngờ gì nữa. Ba bộ hài cốt trong đó là của ba người phụ nữ đã mất tích.

---

Ghi chép của Khôi Nguyên.

Ghi chép của Khôi Nguyên.

Chúng tôi về lại nhà Quốc Việt. Ban đầu, tôi chỉ muốn dùng kết quả kiểm tra, để khẳng định thêm tính đúng đắn của bài toán mà tôi đã có đáp án. Bức tranh đã hiện nguyên hình, đường nét rất rõ ràng. Vào thời điểm đó lại xuất hiện thêm một đường nét kỳ lạ. Đường nét đó chính là con mèo đen làm hình nền máy vi tính. Tại sao khi nhìn thấy con mèo đen đó tôi phải cau mày? Con mèo, những cây nắp ấm, giàn móng cọp… nói lên điều gì?

Về đến nơi, không thấy Ngọc Diệp đâu. Lại phát hiện một lá thư trên bàn. Nét chữ trong thư nguệch ngoạc, nội dung lá thư như sau:

“Chào sếp Việt! Người nhà của sếp đang nằm trong tay chúng tôi. Nếu sếp muốn cô nàng còn nguyên vẹn thì hãy chuẩn bị trước một tỷ đồng; đúng 5 h chiều ngày mai, sẽ có người liên lạc với sếp để hẹn thời gian địa điểm. Đem theo tiền mặt, sau đó chúng tôi sẽ thả người. Đừng mất công tìm cách giải cứu con tin, vì chỉ cần các người “rục rịch” chúng tôi sẽ cắt cổ cô nàng ngay lập tức. Sếp không có quyền mặc cả hay đặt điều kiện… Không làm mất thời gian của sếp nữa, hãy chuẩn bị tiền và thái độ hợp tác.”

“Chào sếp Việt! Người nhà của sếp đang nằm trong tay chúng tôi. Nếu sếp muốn cô nàng còn nguyên vẹn thì hãy chuẩn bị trước một tỷ đồng; đúng 5 h chiều ngày mai, sẽ có người liên lạc với sếp để hẹn thời gian địa điểm. Đem theo tiền mặt, sau đó chúng tôi sẽ thả người. Đừng mất công tìm cách giải cứu con tin, vì chỉ cần các người “rục rịch” chúng tôi sẽ cắt cổ cô nàng ngay lập tức. Sếp không có quyền mặc cả hay đặt điều kiện… Không làm mất thời gian của sếp nữa, hãy chuẩn bị tiền và thái độ hợp tác.”

Quốc Việt điên tiết, đấm “rầm” xuống bàn, nghiến răng, nói:

- Bọn khốn! Dám dỡn mặt cả với công an viên cao cấp sao? Tao sẽ khiến tụi bay phải ho ra máu. Hừ… hừ…

Thấy cậu ấy căng thẳng quá, tôi mới xoa dịu:

- Bình tĩnh nào anh bạn. Chúng ta sẽ thộp cổ con chồn hôi đó. Không lâu nữa đâu.

Quốc Việt gắt lên:

- Cậu bảo tớ bình tĩnh được sao? Cái bọn mất dạy đó coi thường kỷ cương phép nước đến thế là cùng. Chúng có thể đe dọa ai cũng được, nhưng tớ thì khác, ít nhiều gì tớ cũng là công an viên cao cấp, là tổ trưởng tổ trọng án… hừ… hừ… có lý nào lại vậy…

- Tớ thấy trong chuyện này có điều khác thường. – Tôi bấm chóp mũi.

- Khác thường? – Quốc Việt nét mặt khó hiểu.

- Hành vi của những kẻ giấu mặt này khiến người ta ph


pacman, rainbows, and roller s