XtGem Forum catalog
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 3210300

Bình chọn: 7.00/10/1030 lượt.

tra anh cứ tiến hành, có gì thì cứ liên lạc với tôi qua số điện thoại; nhưng chúng ta chỉ gặp nhau vì lý do công việc thôi, ngoài ra những chuyện khác… tôi, thật lòng tôi không muốn sự cố như đêm qua tiếp diễn một lần nữa.

- À, tưởng chuyện gì. Ok, nếu cô đã quyết tâm như vậy, tôi cũng không ép. - Khôi Nguyên nói với thái độ bất cần. Máu nóng trong người con lại trỗi lên, con nhếch mép đáp lại ảnh:

- Ép! Con người của anh coi vậy mà không đơn giản nhỉ? Tiếc cho tôi đã từng rất tin tưởng anh, còn xem anh như người thân của mình nữa chứ! Ai dè… hừ! thôi bỏ đi, xin chào anh! - Con quay lưng bước đi, bỏ lại Khôi Nguyên trong căn nhà đã từng trải qua với ảnh biết bao những kỷ niệm buồn vui.

Một tuần dăng dẳng trôi qua, con không nhận được bất kỳ một tin tức nào của Khôi Nguyên, con thất vọng não nề. Cứ tưởng anh ấy sẽ gọi điện hay nhắn tin cho mình để xin lỗi, mong con tha thứ. Sau đó, con và anh ấy lại về ở với nhau trong cùng một nhà, cùng ăn, cùng ngủ với nhau, tiếp tục điều tra phá án. Nhưng, con đã tính lầm. “Khôi Nguyên, tôi ghét anh! Con người anh sao có thể phủ phàng như vậy kia chứ? Anh đã làm gì với tôi hả? Đã hôn tôi, đã sờ soạng khắp người tôi, đã vậy còn chưa đủ; anh tham lam chiếm luôn trái tim tôi. Để đến ngày hôm nay, anh phủi tay một cách nhanh chóng, ngay cả một lời thăm hỏi động viên cũng không có, tôi là thứ gì hả? Anh tưởng là không có anh tôi sẽ không thể làm được gì hay sao?” Tiếp sau những suy nghĩ tiêu cực, con bắt đầu tìm lục lại những ký ức, kỷ niệm những ngày bên nhau với Khôi Nguyên. Và mỗi lần nghĩ đến khoảng thời gian đẹp đẽ đó lòng con không khỏi chua xót; con luyến tiếc, con cảm thấy mình đang mất dần sức sống, mệt mỏi và chán nản. “Anh hãy chờ đó mà xem, đừng mơ tôi bấm điện thoại gọi điện hay nhắn tin cho anh. Còn lâu! Hừ, duyên nợ giữa chúng ta chỉ đến đó thôi sao? Chưa kết thúc đâu con người vô tâm kia, anh còn nợ tôi nhiều lắm! Sẽ không bao giờ trả hết được đâu, mà bỏ trốn khỏi tôi! Hừ… hừ…hừ…” Sau đó, con lại buồn thỉu buồn thiu. Lỗi nằm ở con tất cả, còn trách ai được nữa. Con đã đuổi anh ấy đi, chính miệng con đề nghị anh ấy không được tìm đến con nếu không phải là lý do công việc. Chắc con điên đầu mất sơ Bình à! Nghĩ ngợi mệt mỏi quá! Con lên giường nằm ngủ.

Khi ánh bình minh vừa hé mở, con giật mình tỉnh giấc bởi tiếng chuông điện thoại. Đó là điện của Khôi Nguyên gọi đến muốn được gặp con để nói chuyện. Lòng con vui sướng lắm, nhưng vẫn cố giả vờ như không thèm quan tâm đến ảnh. Thế nhưng, cuối cùng con vẫn ra ngoài gặp ảnh. Khôi Nguyên xuất hiện trong trang phục ngày nào con gặp ảnh ở văn phòng thám tử Sherlock Nguyễn, một vẻ đẹp tuyệt bích đang hiện hữu trước mặt con; người đàn ông siêu đẹp trai, siêu tài giỏi; người con đã trót trao gửi trái tim mình.

- Có việc gì anh nói đi Khôi Nguyên! - Giọng con rất dịu dàng.

- Dạo này, em xanh xao quá! Có chuyện gì đã xảy ra với em rồi phải không?-anh ấy bỗng dưng thay đổi cách xưng hô với con, anh anh em em ngọt xớt. Anh ấy làm con vô cùng ngạc nhiên.

- Em đã nói rồi mà, nếu không phải chuyện công việc thì anh đừng đến làm phiền em. Anh hãy đi đi!-Con nói ngoài miệng vậy, nhưng biểu hiện thì lại muốn ảnh ở lại. Khôi Nguyên rất tinh ý, ảnh đọc vị được ngay!

- Ngọc Diệp, em có biết là anh đã rất nhớ em hay không? Hàng đêm anh thao thức không ngủ được vì lý do gì? Vì anh chợt nhận ra cuộc sống của anh đang chết đi từng ngày, ý nghĩa cuộc đời anh đã mất đi kể từ ngày em rời xa anh. Được ở bên em, nắm tay em, ôm em và hôn em, anh mới hiểu thế nào là hạnh phúc. Từ trước đến giờ anh đã lầm em à! Anh tưởng công việc mới là ý nghĩa của cuộc đời, nhưng bây giờ thì anh đã rất rõ rồi, em mới chính là ý nghĩa của cuộc đời anh, hãy về với anh Ngọc Diệp.

- Em…em… - Con ngập ngừng. Lòng con khi đó dậy lên một cảm xúc thật khó tả. Khôi Nguyên mạnh dạng nắm lấy bàn tay búp măng của con đặt lên bộ ngực săn chắc của ảnh. Sau đó, nói bằng chất giọng trầm ấm mê ly:

- Em nghe thấy không? Tim anh đang gọi tên em đó, Ngọc Diệp.

- Anh xạo quá! Tim làm sao biết gọi được.

- Nếu không tin thì em thử áp tai vào ngực anh nghe thử xem.

- Thôi!

- Ngốc à, lại đây với anh! - Thế là, Khôi Nguyên ôm lấy con; ảnh vẫn liều mạng vuốt ve tấm lưng yểu điệu của con, nhưng lần này con không phản kháng. Con áp mặt vào ngực ảnh tận hưởng niềm hạnh phúc.

- Anh phải hứa với em nha!

- Em nói đi, bật cứ điều gì anh cũng có thể làm cho em.

- Không được ép em làm chuyện đó, khi nào em đã...

- Được rồi, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, anh hứa với em.

- Ừm, vậy em yên tâm rồi.

- Bây giờ chúng ta về nhà thôi, căn nhà ở đầu đèo Mimosa rất đẹp, bảo đảm là em sẽ thích. Em hãy đến đó nấu cho anh những món ăn ngon, anh bị nghiện hương vị do em chế biến mất rồi Ngọc Diệp à!

- Mấy bữa nay công việc điều tra của anh tiến triển tốt đẹp chứ?

- Có nhiều phát hiện mới lắm Ngọc Diệp, về đến nhà anh sẽ kể cho em nghe!

- Anh hứa là không giấu em điều gì, chịu không?

- Chịu, cái gì anh cũng chịu hết! - Khôi Nguyên vuốt vuốt mái tóc mềm mượt, óng ả; t