Tàn Bạo

Tàn Bạo

Tác giả: Phong Ngự Cửu Thu

Thể loại: Truyện trinh thám

Lượt xem: 326761

Bình chọn: 9.00/10/676 lượt.

sạch thể diện.

Ngọc Phật nhìn xung quanh nói.

-Đồng Giáp chỉ là chó săn, Ninja che mặt, Đằng Khi mặc quân phục, chodù thua cũng không có gì ghê gớm. Tôi cảm giác chuyện này là một cáibẫy.

Tả Đăng Phong nói.

-Bẫy rập?

Ngọc Phật ngạc nhiên hỏi.

-Bọn hắn hình như đang cố tình dụ tôi trở về.

Tả Đăng Phong liền nói.

-Sao lại nói như vậy ?

Ngọc Phật liền hỏi.

-Bọn hắn đánh bị thương Đỗ đại ca, khiến cho hôm nay thiếu một ngườixuất chiến, tất nhiên các cô phải tìm người thay thế. Đỗ đại ca là bịdương khí làm bị thương, tất nhiên hắn là hắn lo lắng người đánh lén cóthể tham gia thi đấu, mà hắn lại biết tôi có thể phát ra Huyền Âm chânkhí, cho nên mới gọi tôi trở về gấp. Còn lý do mà đối phương lựa chọnđánh lén vào buổi sáng, mục đích chính là chừa thời gian để tôi kịp trởvề.

Tả Đăng Phong liền nói ra phân tích của bản thân.

-Bọn hắn dẫn dụ cậu trở về để làm gì ?

Ngọc Phật liền gật đầu, hỏi.

-Giết tôi chứ sao !

Tả Đăng Phong thuận miêng đáp, dưới chân núi Mao Sơn bây giờ có hơn mộtngàn quân ngụy, toàn bộ đều trang bị súng, đạn đã lên nòng, nếu thật sựnổ súng thì chắc chắn hắn sẽ lành ít dữ nhiều rồi.

-Có nhiều người đang vây xem, người NB chắc sẽ không làm vậy.

Ngọc Phật nhìn xung quanh nói.

-Đại tàn sát ở Nam Kinh không phải cũng có nhiều người vây xem sao,chẳng phải quân NB vẫn lạm sát kẻ vô tội sao? Có một số việc cô khôngbiết, ngày đó khi cô rời đi, tôi đã đuổi theo hắn nhiều ngày, liên tụclàm nhục hắn, lúc này chắc chắn hắn rất hận tôi, hơn nữa tôi còn từngtung tin nhất định sẽ giết hắn, hắn đối với tôi là vừa hận vừa sợ, tấtnhiên sẽ tìm mọi cách để diệt trừ tôi.

Tả Đăng Phong lắc đầu, cười nói.

-Nếu đúng như cậu nói, vậy thì bọn hắn cũng không cần phái sĩ quan cao cấp đến quan chiến.

Ngọc Phật nhìn thoáng qua lều phía Bắc, nói.

Tả Đăng Phong nghe xong, liền nhìn về phía đó, cả ba sĩ quan của NB đềulà tướng quân, hơn nữa là tướng quân thật, khí chất sĩ quan cao cấp làkhông thể bắt chước được.

Tả Đăng Phong nhíu mày suy nghĩ, Ngọc Phật nói rất đúng, có lẽ là hắnquá cẩn thận, nếu người NB thật sự nhắm vào hắn thì sẽ không để ba vịtướng quân đến đây, bởi nếu xảy ra tranh chấp thì ba vị tướng quân kiacũng khó sống sót.

-Không nên suy nghĩ nhiều, nếu bọn chúng thực sự muốn giết cậu thì bây giờ đã ra tay rồi.

Ngọc Phật vỗ lên bàn tay Tả Đăng Phong, nói.

Tả Đăng Phong liền gật đầu, bỏ qua mọi chuyện, tập chung quan sát tình hình giữa sân.

Lúc này đám người vây xung quanh cực kỳ ồn ào, người YWthích nhất xemnáo nhiệt, cũng thích gây ồn ào, muốn họ im lặng là không thể.

Trong các vị Huyền Môn Thái Đầu thì tu vi linh khí của Ngân Quan là tinh thâm nhất, lại nhiều tuổi. Mà Đồng Giáp thì chỉ tu công phu ngoại môn,đi theo con đường cương mãnh, hai người giao đấu thời gian càng dài thìcàng có lợi với Ngân Quan, nếu kéo dài đến tối thì hắn sẽ không cần đánh mà thắng.

Chẳng qua là đang có đám ngươi bên ngoài quan chiến, Ngân Quan cũngkhông thể thủ mãi, hắn là chưởng giáo một phái cho nên cần giữ gìn thanh danh cho phái Toàn chân, bởi vậy sau thời gian thăm dò, liền dùng khícông Đạo gia chính thống chính diện nghênh chiến với Đồng Giáp, bốnchưởng chạm nhau, âm thanh bạo liệt vang lên không dứt.

Cao thủ so đấu, chẳng những so đấu linh khí mà còn so đấu khí độ. Côngphu khinh công của Ngân Quan cao hơn Đồng Giáp, nhưng hắn không hề kéogiãn cự ly, đây là khí độ của hắn. Đồng Giáp đao thương bất nhập, nhưnghắn cũng không lựa cách đánh cận chiến, bởi vì dù là hán gian nhưng hắncũng là tông sư một phái, cho nên cũng phải có khí độ trước mặt ngườingoài. Vì vậy mà hai người giao chiến trở thành tình hình trực tiếp dùng linh khí đối công, không một chút kỹ xảo nào.

-Mật Tông đại thủ ấn !

Sau hơn mười chưởng, Đồng Giáp bất ngờ thét lớn, xuất chưởng.

-Toàn Chân Thiên Cương khí!

Ngân Quan lập tức xuất chưởng đón đỡ. Luận võ chính thức cũng có quy cũnhất định, một khi hô lớn tên võ học của mình, là muốn khiêu chiến vớiđối phương, còn gầm lớn chính là dùng toàn sức. Nếu đối phương cũng đáplại, vậy chứng tỏ cũng đông ý một chiêu định thắng bại.

Một chưởng này của hai người không những liên quan đến thắng bại trậnđấu hôm nay, mà còn quan hệ đến mặt mũi của Phật Môn và Đạo Môn, cho nên hai người đều dùng toàn lực, bốn chưởng chạm nhau, âm thanh chấn động.

Cùng lúc đó, đám người xem chiến xung quanh cùng đưa ánh mắt xuống dưới chân hai người, đếm số bước mà cả hai lui lại.

Đồng Giáp lui về sau sáu bước, Ngân Quan cũng lui lại sáu bước, nhưngmột bước cuối của Ngân Quan chỉ khẽ dừng lại rồi nhấc lên, làm vậy chính là nể mặt Đồng Giáp.

-A Di Đà Phật !

Đồng Giáp liền lên tiếng, hắn là người thông minh, biết Ngân Quan đã để lại mặt mũi cho mình.

-Vô Lượng Thiên Tôn !

Ngân Quan cũng chắp tay hoàn lễ.

-Trận đấu giữa Đặc Nhĩ Hoạt Phật, Đồng Giáp Na Thuận và Ngân Quan Vương Quốc Tĩnh chân nhân hòa.

Tên phiên dịch liền bước ra tuyên bố kết quả trận đấu, hai người đều tựtrở về vị trí cũ, Đồng Giáp hơi xấu hổ, còn vẻ mặt của Ngân Quan vẫn tựnhiên.

Ngân Quan đã sớm thấy Tả Đăng Phong đến, cho nên sau khi trở về cũn


Teya Salat