
/>
Tuệ Lâm cao giọng, bà Quế mắt vẫn mở to và nhìn chăm chăm vào ảnh cưới của bà và ông Đoàn ở trên tường. Tuệ Lâm hỏi:
- Rồi … ba … à …Trần… à không … bác Kiên đồng ý như thế à?
- Không. Trần Kiên không bao giờ đồng ý dù cơ nghiệp gia đình có đi vào phá sản. Người đã chủ động đến tìm Lý Gia Đoàn chính là mẹ. Mẹ không muốn người mẹ yêu vì yêu mẹ mà phải mất mát quá nhiều như vậy. Rồi mẹ đồng ý. Đám cưới diễn ra. Dĩ nhiên mẹ cũng chỉ là món hàng hờ như bao cô gái đã từng qua đêm với Lý Gia Đoàn. Những tháng ngày hôn nhân là một chuỗi ngày đau khổ, nằm chung giường với một người mà tâm hồn thì nhớ đến người khác.
- Cho tôi hỏi …
- Sao?
- Anh Duy …
- À, mẹ sắp kể đây … Gã trai đa tình đó chỉ thực sự gục ngã trước Nguyễn Hoàng Lan, cô ca sĩ phòng trà mà hắn đã gặp và yêu ở Đà Lạt, theo lời Trần Kiên kể. Con có biết ba của con đã phải chịu nhục nhã như thế nào không? Từ là một đối thủ rồi phải âm thầm chấp nhận làm kẻ bại trận, nhìn người mình yêu lên xe hoa với một kẻ không ra gì, phải đi theo hắn làm việc cật lực như một robot rồi nhìn hắn ngoại tình mà chỉ biết giả vờ như bình thường. Lý Gia Đoàn đã biến chúng tôi thành những kẻ sống dở chết dở như thế đấy. Cả ba và mẹ nặng nề trong nỗi đau về mặt tinh thần và chỉ biết vụng trộm bên nhau mỗi khi có thể. Và có được con chính là niềm hạnh phúc duy nhất trong ngần ấy thời gian đau khổ của ba mẹ.
Lâm nhìn bà Quế ấm ức kể lể. Ngừng một chút để lấy lại hơi thở, bất ngờ bà nhận được tờ khăn giấy từ tay Tuệ Lâm và nhận được cái mỉm cười cảm thông từ cô. Bà Quế như có sinh khi thêm để tiếp tục câu chuyện :
- Hắn không hề biết bào thai trong bụng mẹ không phải là của hắn và con may mắn được tẩm bổ toàn của ngon vật lạ trong khi đứa con thực sự của hắn thì vẫn sống những ngày tháng cơ cực trong bụng mẹ nó ở Đà Lạt lạnh lẽo và xa xôi. Một điều mẹ cảm nhận được từ Lý Gia Đoàn khác một con thú vật, đó chính là hắn rất yêu đứa con của hắn. Hắn trở nên gần gũi với mẹ rất nhiều từ khi biết được có con…
- Chuyện gì đã xảy ra? Làm thế nào hai chúng tôi được tráo đổi với nhau để Lý Gia Đoàn vẫn có thể ở gần được đứa con ruột thịt của ông?
- Hắn buộc phải ra nước ngoài trong 20 ngày. Lúc đó ngày sinh con đã cận kề trong khi ở Đà Lạt thì ba con đã bí mật bắt cóc Nguyễn Hoàng Lan vì cô ta đã sinh Lý Đoàn Duy cách đó ít ngày. Mẹ đứt ruột chỉ được nhìn con vài lần trước khi rơi vào trạng thái hôn mê và con đã được ba đưa sang Mỹ mà ba đã dối mẽ rằng con đã chết. Sau đó Lý Đoàn Duy được đưa về Sài Gòn. Sự tráo đổi thành công đến hoàn hảo.
Tuệ Lâm nhìn bà Quế rồi đưa cho bà một ly nước khi thấy cơn ho lại kéo đến và mỗi ngày thêm nặng hơn :
- Cô có thể ngừng lại. Cô ho nhiều quá !
- Mẹ mệt quá. Mẹ không kể tiếp với con được nữa rồi…
- Đừng cố gắng quá sức. Cô nghỉ ngơi đi ! Con về nhà.
Bà Quế ngắm nhìn Tuệ Lâm thêm một chút, vuốt ve cô vài cái đầy âu yếm và tràn ngập thương yêu. Bà nói :
- Chuyện vẫn chưa kết thúc …
- Con biết. Nhưng cô phải nghỉ. Hôm nay bao nhiêu đó đủ rồi…
- Con có đến tìm cô nữa không?
Lâm khẽ gật đầu. Cô quay về và nghĩ ngợi những chuyện cô nghe được. Âm thanh khá quen thuộc vang lên, đó là tiếng chuông báo hết pin vang lên. Có lẽ vì cô đã ghi âm đoạn audio thu lại giọng kể của bà Quế quá lâu. Hơn 1 tiếng đồng hồ ngồi nghe kể là cô đã ghi âm hết. Về đến nhà, Lâm bắt đầu ghi lại ra một đĩa CD, nắn nót viết lên mặt đĩa :
“- Chiếc đĩa này có thể là vật gắn kết chúng ta lại nếu bỏ qua mọi chuyện của quá khứ… Hoặc sẽ đưa tình yêu chúng ta tan vào mây khói. Gửi lại anh yêu !”
Lâm đã thầm cảm nhận được cái ngày không hay ấy đến ngày một gần hơn, cô lo lắng ngước nhìn ra ngoài bầu trời xanh đầy nắng bỗng chốc nhạt màu bởi một cơn gió nhẹ lướt ngang kéo đám mây đen từ xa tiến lại …
Chap 39:
Bà Quế với căn bệnh lao phổi ngày càng nặng, bà đã thuê một bác sĩ riêng túc trực ở nhà bà. Trần Kiên cũng thường xuyên lui tới, bà Quế nói :
- Em đã nói cho con bé nghe gần như là phân nửa câu chuyện.
- Tại sao em lại làm vậy?
- Em không nghĩ căn bệnh của em sẽ khỏi. Em sợ một ngày nào đó em phải ra đi mà không làm cho con hiểu tại sao bi kịch lại xảy ra như vậy. Rồi lại thêm định mệnh trớ trêu khiến nó và Lý Đoàn Duy trở thành một đôi.
- Em phải cố lên. Chúng ta vẫn chưa có ngày nào hạnh phúc trọn vẹn kia mà.
- Em và anh là một đôi có duyên không phận. Từ đầu tới cuối lẫn sau này chúng ta dù có thế nào vẫn là một đôi không bao giờ có hạnh phúc trọn vẹn. Điều trọn vẹn duy nhất giữa hai chúng ta chính là đứa con gái.
- Anh biết. Nó vẫn đang cố xa lánh anh.
- Tuệ Lâm là một đứa hiểu chuyện. Hôm đó không ít thì nhiều, em chắc chắn nó đã thay đổi suy nghĩ một chút về chúng ta.
- Nhưng nó không hề chấp nhận anh.
- Hãy từ từ. Còn kế hoạch của anh tới đâu rồi?