
n xe và Trần Kiên đang ngồi sẵn trong đó. Tuệ Lâm gắt gỏng :
- Ông bắt tôi để làm gì? Cho dù ông có nói gì thì tôi cũng không muốn nghe. Tôi không muốn nghe gì cả.
- Con có quyền không nghe nhưng con không thể từ chối gốc gác của mình. Rằng cha mẹ ruột của con là ai? Con không thể giấu mãi điều đó.
- Con yêu Lý Đoàn Duy đến nỗi không muốn mất nó nên đã từ chối nhận lại ba mẹ ư? Gia thế thực sự của con và nó nếu Lý Đoàn Duy biết được sự thật thì nó cũng sẽ từ bỏ con mà thôi.
- Ông muốn tôi làm gì để buông tha tôi và anh ấy đây? Tôi không có cha mẹ nào ở Việt Nam hết, tôi vẫn là Huỳnh Tuệ Lâm, con của ba Alan và mẹ Thanh Mai.
- Huỳnh Tuệ Lâm, con là con của ba mẹ.
- Tôi không muốn nghe. Im đi !
Ông Kiên vung tay suýt đánh cô vì tội cứng đầu nhưng nghĩ gì đó rồi ông lại dịu xuống. Giọng ông trở nên trầm lại…
- Mẹ con không khỏe. Ta chỉ đến nói với con vậy thôi.
Tuệ Lâm bước xuống xe mà lòng thì suy nghĩ mong lung. Cô gọi điện thoại cho Đoàn Duy :
- Anh đó hả?
- Ừ. Chuyện gì vậy em?
- Hôm nay anh có bận gì không?
- Có. Anh đang ở Vũng Tàu.
- Anh đi đâu ngoài đó vậy?
- Công việc của anh.
- Anh không nói gì với em hả?
- Anh thấy đâu có cần thiết.
- Anh nói vậy đó hả? Rồi em không hỏi anh cũng sẽ không nói phải không?
- Vậy nếu anh không hỏi thì em cũng sẽ không nói em bỏ nhà cao cửa rộng để dọn tới sống chung với thằng bạn mọt sách của em cho vui nhà vui cửa phải không?
- Anh nói gì nghe lạ vậy?
- Muốn người ta không biết trừ khi em đừng làm. Em bắt đầu làm anh cảm thấy chán vì trò bắt cá hai tay rồi đấy.
- Anh nói gì kỳ vậy? Em có bắt cá hai tay lúc nào đâu?
- Mướn nhà trọ ở chung mà cho là mình nghiêm chỉnh hả? Anh không trách em. Vì em có lối sống phóng khoáng của người Mỹ, nhưng anh không chấp nhận yêu một lúc 2 người như vậy.
- Anh xem thường em vừa thôi nhé. Giữ cho em một chút tôn trọng đi ! Không phải ai cũng như anh nghĩ đâu.
Duy tắt máy. Lâm bực dọc cáu kỉnh tắt luôn điện thoại. Nghĩ gì đó. Cô mua táo đến nhà thăm bà Quế. Bà mở mắt ra nhìn Tuệ Lâm, giọng yếu ớt :
- Lâm, con đến rồi đó hả?
- Cô … không sao chứ?
- Đỡ nhiều rồi. Cảm ơn con đã tới.
- Cô uống thuốc chưa?
- Vừa uống xong.
- Anh Duy không biết cô bệnh hả?
- Gần một tuần nay nó không ngủ ở nhà. Hoặc là chỉ về để thay quần áo rồi lại đi tiếp.
- Chắc ở công ty bận nhiều việc.
- Cô không nghĩ vậy, nó không muốn thấy cô đó chứ. Cô cũng không biết nó dự định làm gì… chắc có lẽ nó sắp đuổi cô ra khỏi nhà rồi.
Tuệ Lâm nhìn bà Quế thở dài trong lo lắng và u sầu. Bà Quế nhìn Tuệ Lâm, vuốt ve cô rồi nở nụ cười trìu mến, lần đầu tiên Lâm cảm thấy lòng mình như ấm lại. Cô không còn có cảm giác muốn lánh xa bà và ông Kiên như mọi khi nữa. Bà Quế nhắm nhẹ lấy tay Tuệ Lâm và nói :
- Tuệ Lâm, sức khỏe của mẹ đã không còn được tốt… Trước khi Đoàn Duy tìm ra mọi thắc mắc của nó. Mẹ muốn con biết sự thật, của câu chuyện xảy ra hơn 25 năm trước…
- Con …
- Lâm, sức khỏe của mẹ không còn duy trì đủ sự minh mẫn để có thể kể hết cho con nghe. Hãy để mẹ kể khi mẹ còn có thể. Nghe xong, rồi con hãy hờn trách mẹ cũng được.
Bà Quế ho sặc sụa, bà bắt đầu câu chuyện :
- Mẹ và Trần Kiên là một đôi thanh mai trúc mã, cả hai đã có đính ước ngay từ lúc lên ba, và cả hai lớn lên bên nhau. Trần Kiên khi đó là con trai của một công ty kinh doanh bánh kẹo Kim Trần. Rồi những tưởng mọi chuyện sẽ diễn ra êm đềm thì sự xuất hiện của Lý Gia Đoàn đã là thay đổi lớn cuộc đời của mẹ và Trần Kiên. Mẹ không phủ nhận ông ta là một gã đẹp trai và giàu có lại ga lăng và có tài quyến rũ phụ nữ. Nhưng mẹ đã có người yêu. Mẹ tin chắc không bao giờ xiêu lòng trước ông ta.
- Hai người vẫn trở thành vợ chồng đó thôi.
Tuệ Lâm dè bĩu, giọng điệu không mấy hòa nhập với nỗi lòng của bà Quế. Bà vẫn tiếp tục:
- Khi đó gia đình họ Lý chỉ chuyên kinh doanh về hàng nhập khẩu, và Lý Gia Đoàn muốn cướp mẹ từ tay Trần Kiên chỉ đơn giản bởi ông ta đã thua Trần Kiên trong một cuộc thi bắn súng và trở thành đội trưởng của hội bắn súng ở trường Đại Học. Con biết ông ta đã cướp bằng cách như thế nào không?
- Làm sao mà con biết được chuyện của người lớn?
- Cướp theo cách đê tiện nhất mà mẹ từng thấy.
Bà Quế vẫn đang trong tâm trang phẫn nộ mỗi khi nhắc lại chuyện. Giọng bà như khỏe thêm sau một tràn ho dài :
- Lợi dụng bề thế gia đình, ông ta đã cố ép liên tục mấy vụ làm ăn lớn của Kim Trần đi đến ngõ cụt. Và hắn đã gọi Trần Kiên ra, chỉ có một điều có thể giúp Kim Trần lấy lại vốn và thoát khỏi cửa phá sản.
- Là gì?
- Bắt Trần Kiên phải hủy bỏ đính ước với mẹ và kết hôn với hắn.
- Cái gì? Chuyện đó là thật ư?