
y Ken giao kèo trước rõ ràng mà! - Jee bảo.
- Gì? - Roy chưng hửng.
- Thì nếu Roy thua thì Roy hôn Ken còn nếu Ken thua thì Ken hôn Roy! - nó bảo.
- HẢ????? - Roy mở mắt to hết cỡ.
Cô bị gạt trắng trợn vậy sao? Sao tự nhiên ngu đột xuất
vậy trời? Cô vò đầu bứt tai khổ sở.....Tiêu nụ hôn đầu rồi còn đâu. Cả
bọn nhìn Roy cười sặc sụa, Ken bước tới bên cạnh cười châm chọc:
- Thôi lỡ rồi! Tui chịu trách nhiệm cho nha! Kể cả lần trước ngủ chung nữa! Tui không để cô thiệt thòi đâu! Hahaa....
Roy ngước lên nhìn Ken:
- Anh nói lại lần nữa coi!
- Tui nói là tôi sẽ chịu trách nhiệm hết! Nụ hôn này cũng như lần trước ngủ chung! Ok?
- Được! Vậy thì quá được! - Roy cười gian.
- Tôi đùa thôi! - Ken đứng lên.
- Ờ thì đùa! - Roy móc cái điện thoại trong túi ra.
"Tui nói là tôi sẽ chịu trách nhiệm hết! Nụ hôn này cũng như lần trước ngủ chung! Ok"
Ken tối sầm mặt mày, gặp phải cao thủ rồi! Cả bọn lại một phen cười ôm
bụng. Đến lượt Ken vò đầu bứt tai. Cho chừa cái tật gian lận nha cưng!
Kết thúc chuyến đi hôm đó, ai cũng quay về với một cảm xúc rất riêng.
Vinlee thì rất vui, Jee thì cũng tàm tạm, hắn thì ôi trời bạn gái đại
nhân khó chiều chuộng quá còn Ken thì đang tìm một cách tự tử sao cho êm ái nhất. Mấy cô nàng thì hí ha hí hửng vì trong các trò quậy phá cũng
như tình yêu, họ đều là người giành chiến thắng. Cả bọn ai về nhà nấy
còn Vinlee thì đưa Nari về nhà. Anh đưa cô đến trước cổng nhà.
- Cô vào nhà đi nhé!
- Ơ....anh.... có....có muốn ăn gì không? - cô ấp úng.
- Ừm cũng hơi đói!
- Vậy....vào nhà đi! - cô run run mở cửa.
Tiểu Nghi cùng Rich từ đâu chạy tới, cả hai lăng xăng trông rất đáng yêu. Cô bé reo lên khi hai người định bước vào nhà:
- A bắt quả tang anh chị định cho em ra rìa nhá!
Anh ngạc nhiên quay lại, con bé Tiểu Nghi đã vọt vào nhà từ lúc nào.
Rich thì quấn lấy chân Nari, cô nhấc bổng nó lên rồi đóng cửa lại.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống gế sô fa rồi nhìn xung quanh. Bên trong nhà của Nari rất gọn gàng, ngăn nắp. Trong nhà bày trí rất đơn giản tạo nên bầu không khí rất nhẹ nhàng. Ngoài phòng khách thì nhà cô còn rất nhiều
phòng khác. Trên cái bàn cạnh cửa sổ là bộ dụng cụ dành cho DJ kèm theo
vào quyển sách cùng lĩnh vực. Bên cạnh là một cái tủ sách khổng lồ nhưng toàn là sách nói về thảo dược và kĩ thuật cham cứu. Chẳng lẽ một mình
cô có thể đọc hết cả đống sách đó sao? Trên tường còn có một tấm bằng to lớn được lồng kính và đóng khung rất kĩ lưỡng. Là tên của cô Hồ Nhã Lâm với dòng chữ đính kèm giáo sư ưu tú chuyên về nghiên cứu thảo dược của
một trường đại học danh tiếng. Anh nhìn mà không khỏi ngạc nhiên, sao cô lại có thể giỏi như vậy được chứ? Giáo sư mà lại đi làm DJ sao? Đầu anh hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng và nó cứ lẩn quẩn mãi. Bên cạnh tấm
văn bằng là hình cô chụp với một giáo sư nổi tiếng người Mĩ khi tốt
nghiệp. Không thể tin nổi nhưng đó vẫn là sự thật. Anh nhìn thấy có rất
nhiều hình nhưng không có tấm nào có mặt ba mẹ cô. Tiểu Nghi và Rich thì chạy lon ton vào bếp mở tủ lạnh lấy trái cây và nước ngọt ra ăn. Nari
thì bắt tay vào việc nấu nướng. Trông cô có vẻ rất thành thạo. Anh nhìn
sang cô không chớp mắt. Nhưng rồi anh nhanh chóng quên mất chuyện anh
đang nghĩ vì bóng dáng người con gái trước mặt đã cướp hồn anh đi mất
rồi. Cô không hề biết hình ảnh của cô lúc bấy giờ đẹp như thế nào đâu.
Nó đẹp đến nỗi Vinlee lại phải ngẩn người. Cô là một cô gái rất tuyệt
vời. Tiếng nói cười ríu rít của Tiểu Nghi làm anh nghĩ đến một ngôi nhà
và những đứa trẻ. Nếu được vậy thì tốt quá. Nhìn vầng trán cô lấm tấm mồ hôi, anh lại cảm thấy rất hạnh phúc và có lẽ anh đã xác định được một
nửa của đời mình.
- Áaaaa.......
Anh tức tốc chạy vào bếp, cô đang ôm tay nhăn nhó. Anh tắt bếp rồi dắt
tay cô ra phòng khách. Hỏi cô nơi để hộp dụng cụ y tế, anh chạy đi lấy
rồi quay về chỗ cô đang ngồi. Tay cô bị bỏng một vết không quá nhỏ nhưng cũng không quá lớn, nó đỏ tấy lên. Anh nhẹ nhàng bôi thuốc lên cho cô,
cô đau nhưng không dám kêu ca gì cả.
- Sao lại để bị như vậy! Phải cẩn thận chứ! - anh vừa bôi thuốc vừa nói.
- À ờ tại tôi để lửa hơi lớn ấy mà! - cô cười nhẹ.
- Để tôi giúp cô một tay luôn nhé!
Cô gật đầu rồi cả hai cùng vào bếp dọn thức ăn. Tiểu Nghi nhanh nhẹn
phóng lên bàn ngồi trước, Nari mỉm cười rồi gắp thức ăn vào chén cho cô
nhóc. Cô cũng gắp thức ăn cho anh, trông họ chẳng khác nào một gia đình. Anh cất tiếng hỏi:
- A....ờ....bằng giáo sư đó .....
Cô cười buồn:
- Đúng vậy! Nó là của tôi!
- Sao....sao cô có thể.....
- Lúc nhỏ tôi rất nghe lời ba mẹ nên họ muốn gì tôi cũng phải làm! Với
mong ước muốn tôi trở thành một nhà nghiên cứu nên họ đã gửi tôi đi học
từ khi còn rất nhỏ. Có lẽ tôi có năng khiếu trong lĩnh vực này nên tôi
cảm thấy nó rất dễ dàng và tôi cố gắng theo đuổi để làm vui lòng họ.
Nhưng tôi không n