
vào chỗ vừa bị tát. Hai người kia lập tức đỡ lấy. Xung quanh đã có tiếng xì xào.
- Thế nào? Đau chứ. Tao xưa nay chưa từng đánh con gái, nhưng với mày thì tao không ngán. Muốn đánh nhau chứ gì, bà mày chiều.
Dương nói xong cao ngạo đứng dậy. Trước kia quay lưng định đi còn hung hăng lườm bọn họ một cái. Ai ngờ vị tiểu thư nào đó vẫn chưa biết trời cao đất dày, lớn tiếng quát:
- Mày sẽ biết tay tao. Cái tát này tao sẽ không quên đâu.
- Sao? Mày định làm gì tao? Mày muốn ăn một cái nữa cho cân hả? – Dương quay lại vuốt má Đỗ Quyên nói.
- Đi thôi, Quyên. Chúng ta trả thù sau được mà. – một trong hai đứa lên tiếng.
- Lũ ăn hại. Rút.
Đỗ Quyên thấy mình ở thế yếu, nghe thấy lời khuyên kia như vớ được vàng, tuy nhiên, cô vẫn nghĩ mình không thể mất mặt trước bao người nên giả vờ cao giọng nói. Tất cả lũ người ban nãy lập tức lồm cồm bò dậy, đi theo cô ta. Cùng lúc đó Vũ cũng chen được từ đám đông vào. Nhìn thấy vậy, anh cũng đoán được ra mọi chuyện.
- Cậu không sao chứ?
- Cậu đoán xem – cô nở một nụ cười rất tươi – về thôi.
Bây giờ anh mới có thể thở dài nhẹ nhõm. Thì ra lúc nãy Tâm chạy đi tìm Hàn Vũ, kể cho anh mọi chuyện. Nghe xong anh rất lo lắng, liền chạy ngay tới đây. Lúc đó anh có một cảm giác rất lạ, lạ tới mức mà chính anh cũng không thể nào lí giải nổi.
Trên đường về, hai người cũng không nói chuyện gì cả. Anh thì đang cố lí giải mấy cảm giác đó. Còn cô thì vừa hát vừa suy nghĩ. Cô làm vậy với Đỗ Quyên có quá đáng không? Chẳng qua lúc đó là nhất thời nóng giận, không kiểm soát được bản thân nên mới….Như vậy có được không?…Chiếc xe cứ như vậy lăn bánh mà mỗi người lại có những suy nghĩ riêng của mình. Cứ như vậy, họ đã tới cửa nhà trọ, Vũ vừa quay đầu xe thì nghe thấy cô nhỏ nhẹ nói:
- Cậu vào nhà đi. Tôi nấu bữa trưa rồi cả hai cùng ăn.
- Tất nhiên. Cậu tưởng tôi về sao?
- Mặt cậu dày thật đó.
Dương vừa nói vừa nhéo nhéo má Vũ.
- Này! Cậu muốn chết à. Chuyện lúc nãy chưa đủ sao?
- Ha ha. Nhằm nhò gì. Cậu tưởng tôi sợ sao.
- Cậu dám nhìn vào mắt tôi không? Đừng bao giờ để cái vỏ bọc đó khi nói chuyện với tôi.
- Tôi ….. tôi…. tôi đi nấu cơm. – Dương định chuồn.
Vũ nhanh tay hơn đã kéo Dương lại, ôm cô vào lòng mình. Dương mở căng hết cỡ hai bên mắt. Anh nói:
- Đừng sợ! Tôi nhất định sẽ bảo vệ cho cậu.
- Hì.Cảm ơn.
Cô nhẹ nhàng tách ra khỏi vòng tay anh rồi đi vào trong bếp. Phù! Suýt lộ. Không hiểu tại sao tim cô lại đập nhanh như vậy nữa. Cái cảm giác này, trong cuộc đời cô chưa từng gặp phải. Là Yêu chăng? Cô nghĩ rồi lấy tay đập vào đầu mình: “Nguyễn Hoàng Dương, mày có điên cũng phải chọn lúc chứ”. Nghĩ vậy rồi cô chăm chú nấu ăn. Khoảng 30 phút sau, mọi thứ đã được bày biện lên bàn. Cô lớn tiếng gọi:
- Này! Cậu vào ăn đi
- Ừ. May quá không “được” ăn mì ớt của cô nương nữa.
- Cậu nói lắm thế nhờ, không ăn thì bảo
- Được rồi, ăn thôi.
Nghe tiếng cô gọi, anh thò đầu vào nhà bếp. Nhìn thấy bàn thức ăn bốc nghi ngút, bất giác nhớ tới nồi mì, anh lên tiếng trêu trọc. Thực ra Vũ đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn từ lâu lắm rồi. Bụng anh đang biểu tình dữ dội. Xem nào, bữa ăn khá đơn giản. Một đĩa thịt chiên xù, trứng chiên, rau muống sào tỏi, canh rau muống.
Hai người ngồi khoảng 15 phút, bụng đã no căng, đống thức ăn đã được dọn sạch. Trần Hàn Vũ vuốt bụng một cái rồi đủng đỉnh lên tầng hai.
- Này. Cậu đi đâu vậy.
- Ngủ. – Anh đáp lời cô mà chẳng thèm quay lại.
- Cậu phải rửa bát chứ. Đó là phòng tôi mà….Này….này
Dương gọi với theo. Vũ vờ như không nghe thấy gì cả. Anh cũng muốn giúp cô nhưng vì sáng sớm anh dậy từ bốn giờ sáng để tới nhà cô. Đã vậy hôm qua anh thức tới hai giờ đêm để ôn bài nên hơi mệt. Anh lấy trong balô ra một bộ quần áo thể thao rồi đi vào nhà WC thay đồ. Ngả lưng xuống gối anh nhanh chóng thiếp đi.
Dương sau khi rửa bát xong, thu dọn phòng bếp một chút, cô nhanh chóng lên phòng. Cái tên này vẫn luôn như vậy. Hồi còn học cùng lớp, hắn cũng suốt ngày đến nhà cô ăn trực. Đã vậy còn dẻo miệng khen đồ ăn mẹ cô nấu, làm cho má mì phu nhân suốt bữa ăn cười tới mức chẳng thể khép miệng. Bởi vậy mà cô luôn có cảm giác mẹ cô quý hắn hơn cô. Tuy nhiên cô cũng chẳng vừa, cứ có thời gian rảnh là tranh thủ chạy tới nhà họ Trần quậy phá. Nhà họ Trần chỉ có hai thằng con trai nên mẹ anh cũng rất quý cô. Cô còn nhớ món thịt hầm mẹ anh làm rất ngon. Thực ra gia cảnh nhà anh cũng rất khó khăn, bố là bộ đội công binh chuyên phá bom mìn, đã hy sinh trong chiến trường Trường Sơn khi dò mìn còn sót lại sau chiến tranh, để lại một mình mẹ anh nuôi hai đứa con nhỏ, hơn nữa, em trai anh lại bị tim bẩm sinh. Có lẽ vì thế mà anh có vẻ ngoài và cách suy nghĩ chín chắn hơn người khác. Dương vừa lên phòng vừa tức tối nhớ lại chuyện cũ. Khi vào phòng cô đã thấy tên yêu nghiệt lăn quay ra ngủ. Người ta nói khi con ng