
ạch sẽ, cả không gian như chìm trong một lớp sương mù màu
trắng.
Thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, đầu óc Ngọc Trân cũng trở nên trống rỗng. Không thể nghĩ ngợi được gì khác, cũng không nghĩ ra được điều gì cả. Cô đã
mất phương hướng, không biết phải làm thế nào, dường như tất cả đối với
cô đã trở nên vô nghĩa. Cô cũng biết rằng, mỗi lần cô thử nghĩ đến một
điều gì đó, trái tim mình lại vô cùng đau đớn.
Những giọt mưa lạnh lẽo.
Những giọt mưa trong suốt vô tư rơi trong không gian bao la.
Mọi vật bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường trong cơn mưa
Chiếc vòng cổ yên lặng nằm trong lòng bàn tay của Ngọc Trân, những giọt
thủy tinh nhẹ nhàng rơi xuống ôm trọn lấy khuyên tai. Chúng ánh lên một
thứ màu sắc rực rỡ nhưng bi thương.
- Ngọc Trân à, ăn chút gì nhé. Trông cậu càng lúc càng tồi tệ hơn đấy
Bảo An nhăn nhó nói, nhìn thấy vẻ mặt xanh xao, mệt mỏi của Ngọc Trân
càng khiến cô cảm thấy đau lòng. Ngọc Trân giờ đây trông như một cái xác mà không có linh hồn. Cô nhìn ra cửa sổ và dường như đã bất động, không buồn động đậy. Chiếc vòng cổ như đã mất đi ánh sáng, dường như nó cũng
đi bị hút mất linh hồn.
Vật đính ước cuối cùng cũng đã bị cậu vất đi một cách lạnh lùng. Giữa họ không còn sợi dây nào ràng buộc nữa.
Kết thúc rồi sao … ?
Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi trái tim Ngọc Trân như tan vỡ. Trong lòng
cô như có một hố đen sâu thẳm, hố đen ấy không ngừng lớn lên, không
ngừng xoay chuyển khiến cô luôn bị đắm chìm trong sự ân hận và tự trách. Cô cắn chặt môi, tự trách bản thân đã khiến cậu tổn thương và đây là sự trừng phạt dành cho cô. Ánh mắt lạnh lùng, nụ cười châm chọc, hành động nhẹ nhàng ném chiếc vòng cổ xuống bể nước… mọi thứ cứ quay cuồng như
một cuốn phim. Một cảm giác giá buốt bao trùm lấy cô, lạnh cóng …
Bên ngoài mưa vẫn lặng lẽ rơi. Từng giọt long lanh trong ánh sáng mờ ảo
rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Mọi vật chìm vào nhạt nhòa sau màn mưa
Xa xa trên dãy hành lang bệnh viện, một dáng người cô độc lướt qua nhưng lại vụng về để lộ sự quan tâm, lo lắng của chính mình.
” Hàn Văn đứng cách đài phun nước một khoảng ngắn, mắt cậu nhìn về phía
cô, nét hoang mang lộ hẳn trong đôi mắt cậu. Hàn Văn không nghĩ rằng
Ngọc Trân sẽ leo xuống bể nước để tìm chiếc khuyên tai ấy.
Cậu không thể hiểu nổi ý nghĩ của Ngọc Trân, cô ấy đã làm tổn thương cậu vậy vì sao vẫn cố giữ lấy những kí ức đó… ?
Hàn Văn vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng, mắt vẫn không rời khỏi Ngọc Trân. Đôi mắt cậu rất tối và đôi môi đang mím chặt.
Ngọc Trân, rốt cục em đang nghĩ gì …?
Hàn Văn bước về phía đài phun nước vài bước.
Cậu vẫn chưa hiểu bản thân cuối cùng muốn làm cái gì, thì cậu đã tiến
đến bên cạnh bồn nước, đưa tay về phía Ngọc Trân đang ướt lướt thướt
trong bồn nước kia. Cánh tay của Hàn Văn đang giơ ra giữa khoảng không…
” Ầm”
Ngọc Trân ngã xuống, ngất lim…”
- Có muốn vào thăm cô ấy không ?
Hàn Văn giật mình quay lại nhìn thấy Kiến Minh đứng phía sau, Kiến Minh
cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy Hàn Văn đứng bên ngoài hành lang như thế này.
- Không cần. Tôi chỉ ghé thăm một người bạn tình cờ nhìn thấy cô ấy thôi – Hàn Văn bối rối đáp
- Tình cờ á ?
Kiến Minh tỏ vẻ rất ngạc nhiên. Tình cờ kiểu gì mà khi người khác bắt
gặp lại bối rối, e ngại đến như thế. Khẽ lướt mắt nhìn Hàn Văn, Kiến
Minh nhận ra thần sắc cậu ấy rất kì lạ, trong đáy mắt như có vật gì đó
đang phát sáng, xen lẫn lo lắng, giằng xé, không biết phải làm thế nào.
- Tôi đi đây, đừng nói với cô ấy là tôi đã đến.
- Này .. khoan đã…
Hàn Văn bước đi thật nhanh và rời khỏi hành lang, Kiến Minh định đuổi
theo nhưng vừa lúc ấy điện thoại lại vang lên ngăn cậu lại. Đó là điện
thoại của Minh Hiếu, cậu ấy cũng đang rất lo lắng cho tình trạng của
Ngọc Trân. Do bận công việc nên Minh Hiếu không đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Ngọc Trân đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt xanh
xao hẳn đi, đôi môi cũng trở nên bợt bạt, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa
sổ.
Chai nước biển treo trên đầu giường. Nước từ trong chai tí tách tí tách
chảy theo đường ống, đi vào bàn tay gầy guộc của cô, trên cổ tay có một
vết xước không hiểu là do vật gì cứa vào.
Ngọc Trân im lặng chìm vào nỗi ưu tư. Ngón tay cô đang vân vê vật gì đó
một cách vô thức. Trong bàn tay cô, chỉ thấy một chiếc vòng cổ đính đá
màu hồng không ngừng sáng lấp lánh giữa những ngón tay.
Ngay cả khi họ không ở bên cạnh nhau, dù có mâu thuẫn với nhau nhưng họ vẫn không thể ngừng yêu nhau …
—————————————————————————-
Một năm nữa lại trôi qua …
Trên phi cơ riêng của mình, Ngọc Trân thong thả giở một quyển tạp chí ra xem. Ngay lập tức bức ảnh chụp Hàn Văn đập ngay vào mắt cô cùng với tựa đề giật tít ” TRIỆU HÀN VĂN – IDOL VÀ SCANDALS” . Đây không phải là lần đầu tiên Ngọc Trân nhìn thấy những tiêu đề liên quan đến Hàn Văn và
scandals. Từ khi cậu trở nên nổ