The Soda Pop
Yêu Em Rồi Đấy

Yêu Em Rồi Đấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324160

Bình chọn: 10.00/10/416 lượt.

/>- Em tỉnh rồi à. Em không soa chứ? Có thấy không ổn ở đâu
không?

Đông Quân chạy vội đến bên giường bệnh. Trúc Chi thoáng ngạc
nhiên rồi cô cũng cười nhẹ.

- Em không sao. Đừng lo.

Thiên Vương vẫn yên lặng ngồi quan sát.

Đông Quân đỡ Trúc Chi ngồi dậy, mắt vẫn không rời khỏi cô dù
chỉ nửa giây.

- Sao hai người nhìn em dữ vậy? Em không sao thật mà. Mà em
đang ở đâu thế này?

- Bệnh viện. - Thiên Vương chậm rãi.

Trúc Chi chau mày suy nghĩ một hồi mới nhớ ra hôm qua mình
đã uống nhiều đến nỗi bị ngộ độc rượu phải vào viện súc ruột. Nhớ lại vẫn còn
thấy sợ, từ nay xin chừa không bao giờ uống rượu nữa.

- Thiên Vương, anh có thể ra ngoài một chút được không? Tôi
có chuyện muốn nói với Đông Quân. Một lát thôi.

Thiên Vương tối mặt lại, anh cảm thấy giận khi cô xem anh
như người ngoài nhưng cũng vì lịch sự mà đành bước ra.

- Anh còn nhớ lời hứa hôm qua với em không?

- Ừ, anh nhớ. Anh sẽ không bao giờ để mình chìm vào men say
như thế nữa. Em tin anh đi.

- Ừ,, em tin anh.

Đột ngột Trúc Chi nắm lấy tay Đông Quân. Ấm áp và dịu dàng.

- Chúng ta kết thúc ở đây nhé có được không anh? Cho em được
trả anh về với những ngày bình yên không thù hận.

Trúc Chi nói đúng, đã đến lúc kết thúc mọi chuyện. Dù rất
đau nhưng Đông Quân vẫn cười với cô. Nụ cười của nắng.

- Ừ, chúng ta kết thúc thôi.

Một tuần sau đó Đông Quân lại đến tìm Trúc Chi. Anh trả lại
cây đàn mà cô đánh rơi hôm bị bắt cóc.

- Mai anh đi Mỹ rồi, em ở lại mạnh khỏe nhé.

Trúc Chi sững sốt.

- Sao gấp vậy? Mà sao anh lại đi?

- Ừ, anh cũng mới quyết định đây thôi. Anh phải đi để tịnh
tâm lại, anh không thể nhớ em kiểu này được nữa. Phải quên em thôi.

Đông Quân nói giọng nửa thật nửa đùa. Trúc Chi cũng chỉ cười
cười. Bất chợt anh hôn nhẹ lên trán cô.

- Nụ hôn cuối cùng em nhé!

Thiên thần vừa chứng kiến được cảnh tượng ngọt ngào ấy thì lập
tức biến mất. Ác quỷ hiện hình khiến cô gái nhỏ phải một phen mất hồn.




Sân bay ồn ào tấp nập, đưa tiễn có trùng phùng có, biết bao
nỗi niềm đan xen. An An bối rối nhìn Đông Quân lòng gợn lên chút buồn chút tiếc
nuối.

- Anh đi mạnh khỏe nhé!

- Ừ, cảm ơn em - một người bạn đặc biệt.

An An tròn mắt nhìn anh.

- Cảm ơn em lúc trước đã lắng nghe tâm sự của anh, cảm ơn em
thời gian qua đã đối xử tốt với anh, quan tâm anh và cảm ơn em đã ở cạnh Trúc
Chi đúng nghĩa một người bạn. Em là một người bạn đặc biệt đối với anh.

- Em.....em..... - An An bối rối không biết phải nói gì.

Đông Quân cười hiền vẫy tay chào cô.

- Bao giờ anh lại về? Em có thể chờ anh được không?

- Dẫu trong anh, em là người đặc biệt đến thế nào thì cũng
chỉ là một người bạn, không thể khác hơn được. Vì thế đừng chờ anh.

Đông Quân dịu giọng, anh biết tình cảm của cô dành cho anh
nhưng từ trước đến giờ anh chỉ xem cô như là một người bạn của tâm hồn. Anh từ
chối vì anh biết rõ tình cảm của mình và anh không muốn gieo cho cô hi vọng để
rồi sau này cô phải thất vọng.

An An cười nhẹ, cô chỉ thấy một nỗi buồn thoáng qua, nhẹ
nhàng thôi.

- Em hiểu rồi, anh đi mạnh khỏe nhé!

Đông Quân vừa quay người bước đi thì có tiếng nói quen thuộc
vang lên, anh vội quay người lại.

Trúc Chi gập người thở dốc, cũng may cô vừa đến kịp lúc. Thật
ra ban đầu Trúc Chi không định đến tiễn anh nhưng nghĩ lại cô còn một việc chưa
nói với anh nên hủy luôn cuộc hẹn với Thiên Vương để chạy đến đây.

- Em đến tiễn anh sao?

- Ừm. Hôm qua em quên chưa nói với anh một điều.

Trúc Chi cười dịu dàng với anh.

- Đừng nhớ em nữa đấy. Quên em đi nha!

Đông Quân cười tươi - nụ cười của nắng ấm. Anh đưa tay ra hiệu
ok với cô rồi quay lưng bước đi.

"Tạm biệt em - cô gái của gió."

****

An An và Đăng Khoa hối hả chạy đến chỗ Trúc Chi, vẻ mặt
nghiêm trọng.

- Có chuyện không hay rồi. Thiên Vương xảy ra chuyện rồi. -
Đăng Khoa nói gấp.

- Mặc kệ, anh ta mà xảy ra chuyện gì được chứ!

Trúc Chi ương ngạnh vẫn còn đang giận dỗi vì mấy hôm trước
anh và cô đã cãi nhau một trận ầm ĩ. Vì hai lí do, một là cô đã để Đông Quân
hôn lên trán mình, hai là cô không hỏi anh mà tự ý đi tiễn Đông Quân và bắt anh
phải đợi cô hơn hai tiếng đồng hồ. Và lí lẽ của Trúc Chi là anh có là gì của cô
đâu mà lại quản thúc cô như thế. Cãi ầm ĩ và cạch mặt nhau mấy ngày.

- Mấy ngày nay cậu ấy cứ hay nổi giận và đánh nhau liên
miên. Hôm qua một mình cậu ấy đánh nhau với một băng nhóm nào đó và bị thương
khá nặng mà không chịu đi bệnh viện. Có nói thế nào cũng nhất quyết không chịu
đi.

- Cậu mau đến đó khuyên anh ấy đi. Chỉ có cậu mới làm được
chuyện này. Chẳng lẽ cậu nỡ nhìn anh ấy chết sao? - An An thúc giục.

Nghe đến đấy Trúc Chi bấn loạn cả lên. Ác quỷ của cô gặp
chuyện thật rồi sao? Trúc Chi chạy