The Soda Pop
Yêu Em Rồi Đấy

Yêu Em Rồi Đấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324824

Bình chọn: 10.00/10/482 lượt.

.

- Có lên không hay em muốn tự đi?

Đêm lặng, đêm tĩnh mịch ôm choàng lấy vạn vật, thả vào bóng
tối cái se lạnh của đêm khuya. Tĩnh lặng, mọi thứ đều tĩnh lặng chìm vào giấc
ngủ. Yên vị trên lưng Thiên Vương, bờ vai này của anh khiến Trúc Chi cảm thấy
thật bình yên và an toàn. Mùi bạc hà thanh mát len vào mũi nhẹ nhàng và dễ chịu.

Điều cấm kị thứ nhất.

Trúc Chi tinh ranh lại muốn thử phạm thêm một điều cấm kị nữa.
Cô cười ranh mãnh rồi đột ngột vỗ mạnh vào vai Thiên Vương.

- Con bé rắc rối này, em lại muốn gì nữa đây?

- Ơ...sao không có phản ứng gì vậy nè? - Trúc Chi chu môi.

- Lại chuyện gì nữa đây?

- Điều cấm kị thứ nhất, không được vỗ vai anh. Vậy sao chẳng
có phản ứng gì hết vậy?

- Em...

Thiên Vương nén cơn giận thở hắt ra, cười nửa miệng rồi đột
ngột anh buông tay.

- Ááá...

Trúc Chi hét lên, cô hốt hoảng vòng tay về phía trước ôm ghì
lấy cổ Thiên Vương.

- Này, em định giết người à? Muốn tôi chết lắm hay sao mà lại
siết chặt cổ tôi thế này?

Trúc Chi bướng bỉnh không chịu buông tay, cô vẫn duy trì cái
trạng thái lơ lửng chân không chạm đất của mình.

- Ai bảo anh buông tay làm gì?

Không chịu nỗi "cái ôm" nhiệt tình của Trúc Chi,
Thiên Vương đành vòng tay lại cõng cô lên. Trúc Chi cũng nới lỏng vòng tay hơn
nhưng để đảm bảo không bị quăng xuống đất bất thình lình cô vẫn giữ nguyên vòng
tay ấy, nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Hơi ấm từ Thiên Vương lan ra bao bọc, che chở cho Trúc Chi
khỏi cái lạnh của sương đêm.

Một ngày dài mệt mỏi với nỗi đau và nước mắt Trúc Chi khẽ thở
hắt ra, cơn buồn ngủ lại bủa vây khiến mi mắt Trúc Chi cứ nặng trĩu. Tựa đầu
vào vai Thiên Vương, Trúc Chi nhỏ giọng.

- Ấm quá, ngủ nhé?

- Ừ, ngủ đi cho mắt mau hết sưng. Nhìn em khiếp chết được.

Trúc Chi cười nhẹ, lúc nào cũng thế sau những câu chê bai lạnh
lùng vô tâm luôn là một hành động ấm áp.

Đêm tĩnh lặng với sương lạnh và vầng trăng khuyết, có một
con tim đang dần điều chỉnh nhịp đập để tìm sự đồng điệu với một con tim khác.




Trời vừa tờ mờ sáng sương đêm vẫn còn dày đặc, vạn vật vẫn
còn say ngủ thì ác quỷ đã lộng hành.

Tiếng chuông điện thoại cứ bướng bỉnh reo vang Trúc Chi
không tài nào mặc kệ được nữa, cô mắt nhắm mắt mở quờ quạng tay tìm chiếc điện
thoại, giọng nhừ nhừ ngáy ngủ.

- Trúc Chi nghe đây.

- Dậy mau, cho em 10 phút.

Đầu dây bên kia giọng nói sắc lạnh quát lớn vào cơn buồn ngủ
khiến Trúc Chi giật mình tỉnh hẳn. Cô bực bội ngắt máy.

Chiếc điện thoại vừa đặt xuống bàn thì lại réo lên inh ỏi,
Trúc Chi cau có nghe máy định bụng sẽ quát một trận cho hả dạ nhưng chưa kịp
nói gì thì đầu dây bên kia đã quát lên giọng đầy đe dọa.

- Em thử ngắt máy một lần nữa xem, tôi lên tận phòng em đấy.

- Anh lại muốn gì nữa đây? Trời còn chưa sáng đã làm ầm ĩ
lên rồi, tôi mắc nợ anh sao?

- 10 phút nữa xuống dưới nhà gặp tôi. Em mà dám kháng lệnh
thì chết chắc.

- Này anh...

"Tít...tít..."

Chưa kịp nói hết câu thì Thiên Vương đã ngắt máy, Trúc Chi bặm
môi giận dữ quăng điện thoại sang một bên. Anh lại muốn gì đây chứ? Mới tờ mờ
sáng đã gọi giật cô dậy, đã thế lại còn ra lệnh cho cô. 10 phút. anh tưởng mình
là ai mà lại lộng quyền như thế?

10 phút? Trúc Chi giật mình nhớ lại cái thờ hạn mười phút,
cô phóng như bay vào phòng tắm làm công tác vệ sinh cá nhân nhanh nhất có thể.
Từng giây từng phút cứ trôi qua khiến cô chẳng còn tâm trí nào để nghĩ xem việc
gì mình phải sợ đến như vậy.

9 phút 59 giây.

Kim giây vừa nhích mình đến số 12 thì chuông điện thoại và
chuông cửa nhà Trúc Chi đã không ngừng réo lên ầm ĩ. Trúc Chi chạy vội xuống
nhà, vừa ra đến cổng thì thấy Thiên Vương đã đứng đấy tựa lưng vào chiếc siêu
xe Ferrari 458 Italia màu đỏ, tay thì đút hờ vào túi quần, hai chân bắt chéo
nhau. Dáng vẻ vô cùng ngông cuồng và ngạo mạn.

Nhìn vẻ hớt hải đến độ không kịp đi giày của Trúc Chi, một
chiếc thì mang dưới chân một chiếc thì xách trên tay, Thiên Vương không nhịn được
cười.

- Em trễ 2 phút 21 giây.

- Anh lại muốn gì nữa đây? Mới sáng gọi giật người ta ra đây
chỉ để nói thế thôi đó hả?

Trúc Chi vừa cằn nhằn vừa cúi xuống mang nốt chiếc giày còn
lại vào chân.

- Mới sáng ăn mặc thế này chắc lạnh lắm nhỉ?

- Lạnh sao không.

Do vội quá Trúc Chi vớ đại một bộ váy. Đó là một chiếc váy
liền màu trắng tinh khôi, dài chấm gối, có dây thắt nơ trên vai.

- Nhìn gì mà nhìn ghê vậy?

Trúc Chi đỏ mặt khi Thiên Vương cứ dán mắt vào cô.

Thiên Vương cười nửa miệng bước đến chẳng nói chẳng rằng anh
cởi áo khoác của mình ra trùm lên người Trúc Chi rồi mở cửa xe đẩy cô vào
trong. Chiếc Ferrari màu đỏ ngạo mạn như chính chủ nhân của nó lao vun vút trên
đường. Trúc Chi bấu chặt lấy thanh vịn, hét toáng lên.

- Trời ơi, anh chạy chậm thôi. Khiếp quá.