Insane
Yêu Em Rồi Đấy

Yêu Em Rồi Đấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325162

Bình chọn: 7.5.00/10/516 lượt.

đến nơi. Hai ánh mắt, một ngang tàn khinh khi một lạnh
lùng băng giá chạm vào nhau mạnh mẽ như muốn bóp chết đối phương.

- Quá giờ rồi đi thôi.

Thiên Vương lạnh giọng ra lệnh.

- Nhưng nhóm trưởng ơi chúng tôi.....

Cả nhóm tái mặt khi Thiên Vương trừng mắt. Vậy là ai nấy đều
phải lọ mọ đứng dậy tiếp tục cuộc hành trình. Bên nhóm kia Thanh Phong cũng ra
lệnh tiếp tục đi chứ không nghỉ như dự định ban đầu.




Hai nhóm của Thiên Vương và Thanh Phong đi hai đường khác
nhau nhưng xuyên qua những bụi cây rậm rạp vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy
nhau. Cuộc chạy đua của hai nhóm trưởng khiến các thành viên còn lại đều mệt bở
hơi tai. Trừ hai nhóm trưởng ra thì còn lại ai nấy cũng đều có chung bộ dạng là
leo núi mà cứ như đang bò lên núi.

Mặt trời lên cao thiêu đốt núi rừng bằng cái nắng chói
chang, mặc dù đi dưới những hàng cây xanh mát nhưng Trúc Chi vẫn thấy hoa mắt
cô vội rót nước vào tay rồi khoát lên mặc cho tỉnh táo. Cơn khát làm cổ họng
Trúc Chi bỏng rát nhưng do không muốn bị bỏ lại đằng sau nên cô vừa đi vừa ngửa
cổ uống nước. Và hậu quả của hành động ngu ngốc này là cô vướng phải một sợi
dây leo và ngã nhào xuống một bên sườn.

Áááaaaa!!

Tiếng hét vừa vang lên lập tức hai vị nhóm trưởng liền rời vị
trí chiến đấu phóng như bay đến bên cô gái nhỏ. Thanh Phong ở xa hơn nên bị chậm
mất một giây, Thiên Vương đã đỡ Trúc Chi ngồi tựa vào lòng mình.

- Cua, em sao rồi? Có bị thương ở đâu không?

Thanh Phong nắm lấy hai tay Trúc Chi lật qua lật lại kiểm
tra.

- Nhẹ thôi, cẩn thận chút chứ.

Thiên Vương gằn giọng với Thanh Phong.

- Em....- Trúc Chi nhăn mặt.

- Em đau ở đâu?

Hai chàng nhóm trưởng đồng thanh. Mọi người đều hướng mắt về
phía cô gái nhỏ lòng động chút thương cảm nhưng chẳng ai dám bén mảng đến gần,
thôi thì tranh thủ nghỉ ngơi cho yên bình.

- Chân em đau lắm.

Thanh phong vội tháo giày Trúc Chi ra cẩn thận kiểm tra.

- Em bị bong gân rồi.

Thiên Vương liếc nhanh về phía Đăng Khoa, anh bạn nhanh
chóng hiểu ý vội lục tung balo cứu thương rồi mang đến chai thuốc đặc trị bong
gân. Thanh Phong cầm lấy chai thuốc, địu giọng.

- Em cố chịu đau chút nha!

Dặn dò thế thôi chứ từng cử chỉ của anh đều rất nhẹ nhàng.
Bôi lớp thuốc lên vùng bầm tím anh nhẹ tay xoa đều.

- Đi đừng kiểu gì thế? Mắt mũi em để đâu vậy?

Thiên Vương chau mày khi Trúc Chi vẫn không thể tự bước đi
được. Trúc Chi nhăn nhăn mặt không thèm trả lời.

Chưa biết phải thế nào để tiếp tục cuộc hành trình thì một
cuộc tranh giành xảy ra. Thiên Vương và Thanh Phong mỗi người một bên ai cũng
ra sức kéo cô gái nhỏ về phía mình.

- Tôi cõng, cô ấy là thành viên của nhóm tôi.

Thiên Vương luồn tay qua eo Trúc Chi kéo mạnh cô về phía
mình.

- Cô ấy là bạn gái tôi.

Thanh Phong giật Trúc Chi ra khỏi tay Thiên Vương. Cứ thế
hai bên giằng co qua lại.

- Thôi đi, buông em ra. Em tự đi được.

Trúc Chi vung tay cả hai người ra, cuối xuống nhặt chiếc
giày lên rồi khó nhọc bước đi nhưng mỗi khi đặt châm xuống đều rất đau. Đến bước
thứ ba thì không chịu nỗi cô ngã nhào về phía trước. Một vòng tay rắn chắc kịp
thời đỡ lấy.

- Tôi nghĩ để mình cõng em ấy thì tốt hơn hai người khỏi mất
công tranh giành.

Đăng Khoa cười cười nhìn hai vẻ mặt đang tối dần đi. Trúc
Chi thở dài.

- Phiền anh vậy.

Vậy là kết thúc cuộc tranh giành thứ nhất Trúc Chi an toàn
trên lưng Đăng Khoa. Cả hai nhóm lại tiếp tục cuộc hành trình và cuộc tranh
giành thứ hai - cuộc tranh giành giải nhóm về đích đầu tiên đã thuộc về một
nhóm khác.




Địa điểm dừng chân của cả đoàn là một bãi đất trống rộng rãi
và khá mát mẻ trên đỉnh đồi, chẳng biết là do thiên nhiên có sẵn hay do Học viện
san bằng? Khi các đội đã tập hợp đầy đủ, nghỉ ngơi và đánh chén no nê thì bắt đầu
dựng trại. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng vấn đề còn lại là việc các cô
cậu trổ tài xây dựng.

Trừ nhóm của Thiên Vương và Thanh Phong ra các nhóm còn lại
đều rất vất vả trong việc dựng lều trại. Núi rừng yên tĩnh bỗng chốc bị náo động
bởi tiếng la hét, cười đùa, quát mắng khi các thầy cô và học sinh cùng nhau bày
ra các trò chơi quái đản nhất từ trước đến nay. Không có một chút e dè nào hết,
tất cả đều hòa mình với nhau quậy hết cỡ.

Chân Trúc Chi vẫn còn đau nên cô chỉ ngồi từ xa nhìn lại đến
khi chán chường thì tựa vào gốc cây mà ngủ thiếp đi trong mệt mỏi. Không có An
An cũng thật buồn.

Trong khi cô gái nhỏ say ngủ thì Đăng Khoa mang áo khoác đến
đắp lên người cô theo sự nhờ cậy của Thiên Vương, chỉ một hành động đơn giản thế
thôi mà anh cũng không thể làm được vì anh cần phải giữ khoảng cách với cô bởi
trong trò chơi này anh đóng vai một người xa lạ. Thế nhưng, một kẻ quyền uy nào
đó đã quát lên với đám đông khi có người định vực cô gái nhỏ dậy.

- Để yên cho cô ấy ngủ.

Vậy là quậy đến đâu