
g tim, mang ra để ngoài đất, kỳ cục- nó kênh lại
- chê thì thôi xóa- Hiếu toan lấy chân chùi hết vệt trái tim thì đã bị nó ngăn lại.
- thôi thôi, đẹp mà!- nó cười to.
- xấu!- Hiếu chạy ra sát mép nước, hất tung nước vào người nó.
- á, lạnh!- nó cũng không chịu thua, chạy lại kéo Hiếu xuống nước.
Nó lôi Hiếu ra xa, dùng hết sức nhảy lên lưng Hiếu, bá cổ. Trong khi Hiếu thì cố gắng kéo nó ra khỏi lưng mình. Tiếng cười đùa vang vọng 1 góc biển.
Nằm thả mình trên mặt nước, mắt mở to nhìn lên bầu trời xanh, hít thở nhẹ nhàng, nghe rõ cả tiếng dòng chảy của biển, nó để đầu óc thật thư thái.
Chợt đôi chân cứng đơ, đau nhói, cố gắng đạp chân, đứng xuống cát nhưng nó đang chìm dần.
Sợ! nó thấy ngộp, khí đã cạn, cố gắng vẫy nước để ngoi lên gọi Hiếu nhưng lại càng chìm sâu.
Nỗi sợ hãi đang dâng lên cao, cảm giác này rất quen thuộc, nó thấy đau đầu, phải chăng nó đã bị như thế ở đâu rồi, những mảnh kí ức vụn vụt qua trong đầu, nó thấy mình nhẹ hẳn…
- Bin ơi, em lạnh, Bin… đừng đi, đừng bỏ mặt em, lạnh!- nó giật mình tỉnh giấc.
- Em không sao chứ- Hiếu nắm lấy tay nó, gương mặt đầy lo âu- chút nữa là chết đuối rồi, bị vọp bẻ mà cũng không gọi anh, may sao mọi người thấy bế em lên bờ- Hiếu nhẹ nhàng.
- …..
Nó im lặng, đưa tay sờ trán, đầu vẫn còn êm ẩm. Giấc mơ thật kì lạ, người con trai đó là ai, sao hình bóng ấy cứ mờ ảo, dáng người ấy thật thân quen, nhưng nó không thể nào nhận ra được. Bin! Cái tên ấy sao quá đỗi thân thương, người đó là ai?! Có phải đó chính là phần kí ức đã bị lãng quên?
Từ hôm đi đảo về đến giờ, giấc mơ đó cứ ám ảnh nó, khiến nó lúc nào cũng suy nghĩ, cố gắng nhớ xem người đó là ai, nhưng vẫn không thể nào nhận ra được.
Ngồi trước dĩa Beefsteak, nó thừ người.
- dai quá hả, đưa anh cắt cho- Câu nói của Hiếu cắt ngang dòng suy tư của nó.
- ừ- nó đưa dĩa cho Hiếu.
Suốt bữa ăn, nó không nói câu nào, để mặt Hiếu luyên thuyên đủ thứ chuyện.
- em ốm à- Hiếu nhìn nó đầy lo lắng.
- không! Chỉ là…Thôi mình về đi- nó lảng tránh.
Dừng xe trước cổng, nhìn Nguyên bước vào nhà rồi, Hiếu mới cho xe chạy.
Anh tự hỏi, cái gì làm Nguyên phải suy nghĩ nhiều đến thế?!
Chợt! Hiếu nhận ra 1 điều, đấy chẳng phải là hình ảnh của Nguyên khi ở Cà Mau, trầm tính, ưu tư.
Cảm giác sợ hãi bắt đầu nhen nhóm trong người, Hiếu cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ của mình, Hiếu hi vọng ngày mai sẽ lại thấy Bảo Nguyên cười tươi, vui vẻ trở lại.
…….
Vừa ngồi xuống ghế, sau 1 ca làm việc, nó ngả người ra sau, thả lỏng.
Dạo này đầu nó thường hơi ê ê, giật mình thức giấc nửa đêm vì những giấc mơ kì lạ khiến nó mệt mỏi hơn thường ngày. Trong mơ nó cứ thấy hình dáng 1 người con trai từ đằng sau, và tỉnh lại luôn là gương mặt nhạt nhòa nước mắt.
“Một ngày em mơ bao giấc mơ tươi đẹp
Nào đâu có mấy giấc mơ đến như em mong chờ
Và đời cho em những nỗi đau vô bờ
Chờ anh đến xoá hết những đau thương
Ước mơ trong đời
Có ai đâu ngờ
Đôi khi sao quá xa xôi
Vẫn mong một ngày
Nắng lên xanh ngời
Ta bên nhau sánh đôi
Biết anh bây giờ chắc vẫn mong chờ
Thôi thì anh cứ mong chờ
Những phút vui nào
Có đến bao giờ
Yêu nhau trong mơ thế thôi”- áp chiếc điện thoại vào tai, nó trả lời theo thói quen:
- alo, Bảo Nguyên xin nghe!
- Chị Nguyên, xuống Banquet nhanh đi, hết ca rồi mà sao chị chưa xuống dự tiệc?!- giọng cô nhân viên chung bộ phận thúc giục.
- Tiệc!- nó suy nghĩ
- Tiệc cuối năm, chị quên rồi à, nhanh chị nhá
- ừ, chị xuống liền.
Nó chậm chạp rời khỏi phòng.
Banquet : “ Staff party- Sheraton Hà Nội”
Nó bước vào phòng dưới con mắt ngạc nhiên của mọi người.
Nó nhìn khắp lượt, hình như mình đi sai phòng thì phải, nó lùi lại cửa ra vào, ngước lên phía trên cửa, dòng chữ “ staff party” to đùng. Nhìn vào phòng, ai cũng áo váy là lượt, trang điểm cầu kỳ, y như buổi dạ hội, nó quá bất ngờ, chưa kịp định thần thì mấy cô bạn bộ phận FO đã chạy lại, lôi nó vào nhà vệ sinh.
- trời ơi, sao em lại mặc như đi làm vậy?!
- sếp không chuẩn bị đồ à
- em! Quên mất hôm nay có tiệc- nó cười trừ.
- không được, phải “tút” lại cho nó, mấy đứa trang điểm đi, để chị đi lấy bộ váy, cũng may chị mang theo 2 bộ.
20’, nó bước vào cùng mọi người.
Tiếng nhạc vang lên, các cặp đang nắm tay nhau nhảy ở chính giữa phòng tiệc, trông họ thật đẹp.
Hướng mắt tìm Hiếu, nó nhìn dáo dác.
- Bảo Nguyên kìa.
Câu nói của người bạn đồng nghiệp khiến Hiếu quay lại theo hướng tay chỉ.
Bảo Nguyên đang đứng cạnh bàn ăn với chiếc đầm bí kiểu voan đen, điểm thêm bông hồng màu đen phía trước ngực, gương mặt được trang điểm kỹ, mái tóc buông dài trên đôi vai trắng ngần, trông t