
bị nhiễm trùng đấy. – Cô y tế lắc đầu.
Cô nói thế khác gì thêm dầu vào lửa. Quân vẫn không nói gì, im lặng nhìn cánh tay với vết chém dài của nó. Đáy mắt ánh lên những tia nhìn xót xa nhưng khuôn mặt vẫn lạnh băng.
Chờ cho cô y tế băng bó cẩn thận, Quân mới kéo nó đi. Nó chỉ kịp lí nhí cảm ơn cô rồi đi theo Quân.
- Tớ xin lỗi. – Nó đành phá tan cái sự im lặng đáng sợ này.
Quân dừng lại, quay người nhìn nó. Hai tay cậu cầm chặt vai nó.
- Cậu xem tớ là cái gì của cậu? – Giọng Quân nhuốm sự tức giận.
Nó nuốt khan. Quân giận mất rồi.
- Tại sao lại không nói cho tớ biết?
- Tớ…xin…lỗi. – Nó nói ngắt quãng, cúi gằm mặt như đứa trẻ con bị phạt. - Tại tớ sợ cậu lo.
Một phút...
Hai phút...
Ba phút...
Quân thở hắt ra. Nhìn khuôn mặt sũng nước của nó là cậu lại không giận được. Quân cúi xuống, chạm trán mình vào trán nó:
- Lần sau, cấm không giấu diếm.
- Ừm. – Nó nói chắc nịch.
Trong lòng nó đang mừng thầm. Quân rất dễ nguôi giận. May mà Quân không hỏi nhiều về vết thương ở tay.
***
Minh Hà hẹn nó tại Titop – quán trà sữa teen.
- Chào em. Vết thương ở tay em đỡ hơn chưa? – Minh Hà nở nụ cười thánh thiện.
- Em đỡ rồi.Cảm ơn chị. – Nó nói giọng khách sáo. Đến tận bây giờ nớ vẫn không quen được với nụ cười của Minh Hà. Không hẳn là ghét, nhưng thật
sự là khó gần.
- Ừm. Chuyện sáng nay là hiểu lầm thôi. Mấy đứa em của chị chúng nó bốc đồng quá. Em bỏ qua cho chúng nó nhé.
- Vâng. Em cũng quên rồi.
- Chuyện này có thể đừng cho Quân biết được không em?
Nó tròn mắt nhìn Minh Hà. Ánh mắt khó hiểu xuyên thẳng vào khuôn mặt sắc sảo của cô. Tại sao lại nhắc đến Quân ở đây?
- Được chứ? – Minh Hà cầm lấy bàn tay nó đang cầm trên bàn, giọng khẩn khoản. Đôi mắt của cô bắt đầu ướt.
Nó hơi lúng túng trước vẻ mặt của Minh Hà.
- Được chứ? – Minh Hà nhắc lại lần nữa.
- Vâng. Em sẽ giữ kín chuyện này.- Nó miễn cưỡng gật đầu.
- Cảm ơn em. – Minh Hà cúi đầu xuống.
- Vậy em về nhé. – Nó đứng dậy bước ra khỏi quán trà sữa.
- Chào em. – Minh Hà mỉm cười vẫy tay chào nó. Chờ nó đi khuất, cô mới
giấu khuôn mặt mình sau bộ tóc đỏ xoăn nhẹ, nhếch mép cười khẩy.
“Cứ tận hưởng cái hạnh phúc vớ vẩn này đi. Không được lâu đâu.”
Giờ ra chơi tiết 2, Quân đứng trước cửa lớp ngoắc ngoắc gọi nó. Cậu dẫn
nó đến khu đất trống của trường, nơi này ít học sinh vãng lai đến vì tin đồn có “ma”.
- Trốn học đi.
- Gì cơ? – Nó sững sờ hỏi lại.
- Trốn-học. Đi với tớ ra sân bay. – Quân vòm tay trước miệng thì thào.
- Cậu điên à? – Nó nhìn Quân như nhìn bệnh nhân tâm thần.
- Đằng nào bây giờ chỉ ngồi chơi chờ nghỉ Tết chứ có học hành gì đâu mà lo. Ra sân bay đón ông nội tớ. Hôm nay ông về nước.
Rồi không để nó trả lời, Quân cầm tay kéo nó đi. Nó ra sức ghì lại, miệng la hét:
- Bỏ ra. Tớ không trốn học. Mặc kệ cậu.
- Hét vừa thôi không đau họng. Tớ phải cho ông tớ nhìn thấy cháu dâu tương lai.
- Khôngggggg. Tan học tớ đến diện kiến cũng được.
Mặc kệ nó tru tréo, Quân vẫn lôi nó đi xềnh xệch. Nó ngồi bệt xuống đất ăn vạ:
- Không. Chết cũng không bỏ học.
- Không đi bằng chân thì để tớ bế cũng được. – Quân cười đểu giả, cúi người bế xốc nó lên.
- AAAAAAAAAAAAAAA….. Bỏ xuống. Thả tớ xuống.
- Thế có đi ra sân bay không? – Quân uy hiếp.
- Bỏ xuống. – Nó đập vào vai Quân.
- Trả lời nhanh. Có người đi qua nhìn thấy bây giờ. – Quân đánh vào điểm yếu của nó.
Nó nao núng, Nỡ có người nhìn thấy thì nó lại chết ngập trong bàn tán
mất. Mà nhẩm lại thì hôm nay cũng học toàn môn phụ. Nó thành tích tốt
chưa bỏ học buổi nào. Nếu có nghỉ một buổi chắc… không sao.
- Nghĩ xong chưa? Tớ bế ra giữa sân trường đấy.
Nó nuốt nước bọt. Nó chưa thấy Quân nói mà không làm bao giờ.
- Nhưng còn cặp sách. – Nó lí nhí.
- Để đấy cái Huyền lo. Tớ dặn nó rồi.
- Thế thả tớ xuống đã. – Nó lưỡng lự - Một lần này thôi đấy.
Quân cười thích thú từ từ thả nó xuống. Nó vừa tiếp đất đã định vùng
chạy thì bị Quân tóm được, lôi tuột về phía cậu. Đúng là không thể thoát được. Nó mếu máo nhăn mặt nhìn Quân. Quân nở một nụ cười không thể đểu
hơn:
- Tớ tính cả rồi.
Quân dẫn nó đến cổng phụ. Cậu ái ngại nhìn nó từ trên xuống dưới:
- Cậu có biết trèo tường không?
Nó cũng nhìn lại bản thân từ trên xuống dưới. Khả năng leo trèo cũng tạm ổn. Duy chỉ có cánh tay băng bó kia.
Quân nhìn điệu bộ của nó cũng đoán được vẫn đề. Bức tường bao quanh cổng phụ trường Võ Thị Sáu cũng không cao lắm, tầm 1m8.
Quân kéo nó đến gần bức tường, “chỉ đạo”:
- Cậu trèo lên trước. Tớ ở dưới đỡ cho.
Nó dùng cánh tay không bị thương, nhảy lên chộp vào bức tường. Quân bám
lấy eo